Nơi họ đến lệch về phía bên , thường ngày cũng là tuyến đường nhóm căn cứ Ăn No qua. Cũng vì thế mà lúc mới trùng hợp gặp Trần Thanh và .
Cả nhóm ai ăn sáng. Sau khi Bùi Dữ cho Tiểu Miêu ăn dưa hấu xong thì lấy vài cái bánh mì nhân từ gian . Vì trong xe chật chội tiện , nên chuyện phát bánh mì giao cho Ôn Xu .
Ôn Xu nghiêm túc chọn bốn loại nhân khác , “Phần cho Cố Cẩn Hành, phần cho Tiêu Dã. Còn Tiểu Bình Quả ?”
Cô ghế Cố Cẩn Hành, lúc nghiêng tới chỗ tựa lưng, đưa bốn cái bánh mì cho , tò mò chiếc thùng hàng nhỏ để đùi , gọi: “Meo ~”
Tiểu Bình Quả lười biếng đáp một tiếng.
Cố Cẩn Hành , “Tiểu Bình Quả ăn đồ hộp khi lên xe , Xu Xu cần lo cho nó.”
Ôn Xu chớp mắt, “Ồ.”
Cô đầu Tiêu Dã, dù đang lái xe nhưng vẫn để ý tới hành động của cô.
Tiêu Dã sợ chọc cô buồn, nhỏ giọng hỏi, “Sao thế?”
Ôn Xu thu ánh , “Anh với tới.”
Bùi Dữ phía đưa tay đỡ cô, cầm bánh mì đưa lên phía , “Có thể ăn mà, để Cố Cẩn Hành đút giúp là . Xu Xu, đưa bánh mì qua .”
Nghe lời, Ôn Xu đưa cả hai phần bánh mì cho Cố Cẩn Hành, “Bốn cái của , bốn cái của .”
Cố Cẩn Hành , “Cảm ơn Xu Xu, em cũng mau ăn bánh mì .”
Ôn Xu ngoan ngoãn gật đầu. Vừa mới , Bùi Dữ thắt dây an cho cô.
Anh mở túi bánh mì, đưa đến miệng cô, “Lát nữa đường sẽ nhiều tang thi, nếu ăn gì, xe xóc lên, em sẽ ăn nổi .”
Lời đúng khiến Ôn Xu sợ. cũng là sự thật. Giờ họ mới rời căn cứ, xác tang thi đường chắc xử lý sơ qua, nên vẫn còn đỡ xóc.
Đợi đến lúc khu nhiều tang thi, xe chắc chắn sẽ xóc hơn nhiều. Mà với thời tiết , xác c.h.ế.t phơi nắng sẽ bắt đầu phân huỷ, mùi hôi cực kỳ khó chịu, sức đề kháng kém dễ mắc bệnh hô hấp.
Tất nhiên, dị năng giả thì hiếm khi ảnh hưởng kiểu đó, phần lớn chỉ thường mới .
Bánh mì tuy nhân nhưng khô, Ôn Xu chỉ ăn hai cái, cái thứ hai còn chừa một phần ba là chịu ăn tiếp.
Bùi Dữ ăn luôn phần cô còn thừa, mở cho cô một chai sữa tươi.
Ôn Xu uống một ngụm liền nhăn mặt, hộp sữa , “Dở quá, em uống .”
Tiểu Miêu giờ gì ăn nấy, ai cũng tưởng cô kén ăn.
Tiêu Dã ở phía cũng đồng tình, “ cũng thích loại sữa , cảm giác uống nước đun sôi còn hơn.”
Vì mở nên Bùi Dữ đành tự uống nốt. Anh cũng đưa cho Cố Cẩn Hành một chai sữa tươi, còn Tiêu Dã và Ôn Xu thì đổi sang xanh ít đường.
Tiêu Dã ăn uống đều do Cố Cẩn Hành đút, đến lúc uống xanh, Cố Cẩn Hành còn đặc biệt hỏi Bùi Dữ xin cái ống hút.
Vừa ăn xong no nê, xe bắt đầu xóc nảy mạnh.
Tiêu Dã tình hình phía nhắc, “Mọi vững, phía nhiều tang thi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-100-tieu-mieu-cung-co-mon-khong-thich-an.html.]
Tang thi đường đang phân hủy nặng, chỉ xác c.h.ế.t, mà cả những con đang lảng vảng tìm cũng rữa từng mảng. Quần áo rách nát, dính m.á.u đen sì, hầu như màu gốc.
Gặp tình huống như , họ thường mở cửa sổ xử lý tang thi bằng dị năng từ xa, tránh để m.á.u b.ắ.n lên đầu xe. mới hé cửa sổ, mùi tanh nồng nặc tràn , khiến buồn nôn.
Phản ứng dữ dội nhất là Ôn Xu và Tiểu Bình Quả.
Tiểu Bình Quả trong thùng hàng cố gắng chui nhưng mở nắp, liền kêu lên the thé.
Bùi Dữ lập tức lấy bình xịt lọc khí tươi từ gian xịt quanh, “Cứ lao thẳng qua , lát nữa rửa là xong.”
Tiêu Dã gật đầu, “Được, tăng tốc. Mọi thắt dây an cho chắc .”
Nói xong liền đạp ga, xe phóng vọt lên.
Cố Cẩn Hành kịp trở tay, vội giữ c.h.ặ.t t.a.y vịn và ôm lấy Tiểu Bình Quả sắp nôn đến nơi .
Xe xóc nảy dữ dội, kính chắn gió dính đầy m.á.u đặc quánh của tang thi, trông như một đám nước mũi nhầy nhụa. Cần gạt nước còn treo theo cả cánh tay tang thi rơi , đúng là một trận t.h.ả.m họa thị giác.
Cuối cùng cũng tới nơi, nhưng mùi tanh hôi vẫn còn vương vất khắp nơi.
Xe dừng, Cố Cẩn Hành liền ôm Tiểu Bình Quả chạy xa hít thở, cố hít lấy khí trong lành.
Anh thở dài một , “Mỗi lúc một tệ hơn.”
Gần đây trời nóng dần, mặt đường cũng nứt nẻ trầm trọng hơn.
Bên , Tiêu Dã gọi với, “Anh Cố! Về rửa xe !”
Cố Cẩn Hành mặt mũi đen sì, bước chân nặng trịch như thể ném luôn cái xe cho xong.
Trong lúc họ rửa xe, Ôn Xu ôm Tiểu Bình Quả trốn xa. khứu giác động vật vốn nhạy, dù xa cũng vẫn ngửi thấy mùi.
Ôn Xu buồn rầu xổm gốc cây ôm mèo, chống cằm, đôi mắt màu hổ phách về phía Bùi Dữ.
Cô xoa đầu Tiểu Bình Quả, “Hôi quá, ói luôn.”
Tiểu Bình Quả yếu ớt rên: “Meo …”
Hai bé mèo tra tấn vì mùi thối.
Thật lúc tận thế mới bắt đầu, họ cũng từng ngửi qua những mùi . Ngửi lâu thì cũng quen, nhưng mùi đặc biệt nặng, như kiểu nén phả thẳng , khiến ai cũng chịu nổi.
Bùi Dữ và Tiêu Dã cởi áo khoác mới rửa xe. Trong gian vẫn còn nhiều quần áo, nhưng tiết kiệm chút nào chút nấy.
Nói là rửa xe, thực chỉ là xịt sơ cho sạch m.á.u tang thi. Không ai chạm tay thứ đó.
Rửa xe xong, Bùi Dữ lấy cưa máy từ gian . Chỉ hai cái, lúc đầu cũng chuẩn nhiều, vì dị năng thì g.i.ế.c tang thi việc gì cũng cần đến cưa. Chỉ là tiện tay lượm về.
Bùi Dữ và Tiêu Dã cưa cây, Cố Cẩn Hành phụ trách hậu cần và trông hai bé mèo, ai mệt thì đổi phiên.
Khi cưa cây bay nhiều vụn gỗ, Ôn Xu định tới giúp nhưng thấy mảnh gỗ văng tứ tung âm thầm xổm trở về.
Tay chân cô vụng về, thôi thì khỏi phiền khác còn hơn.