Mạt Thế: Phản Diện Nàng Luôn Giả Làm Thánh Mẫu - Chương 25
Cập nhật lúc: 2025-12-04 15:21:43
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Đội trưởng, ý là...” Lục Vân Phi chợt hiểu .
“Ừm. Thủ lĩnh xem thông minh hơn Trương Bân nhiều, còn dùng mưu kế nữa.”
Khóe môi Cố Trì cong lên, trông như đang . nếu đôi mắt sẫm màu của , sẽ thấy sự lạnh lẽo đang âm ỉ bên trong.
Lục Vân Phi chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
“Ý gì?” Lâm Huân cau mày bên cạnh.
Những còn cũng mơ hồ.
Lục Vân Phi nặng nề : “Đội ngũ của Liên minh đều huấn luyện bài bản, thể nào mạo hiểm ngang qua một khu vực thành phố phát triển như thế … Ý là, thành viên của đội tiếp tế truyền thông tin cho Liên minh, thể c.h.ế.t từ lâu .”
Anh hít một sâu, cầm thiết liên lạc một bên.
“ liên lạc với Tổng bộ .”
Lâm Huân tại chỗ suy nghĩ hồi lâu, vẫn hiểu rõ, “ nếu của đội tiếp tế c.h.ế.t, ai là truyền tin?”
Cố Trì trầm giọng : “Muốn dùng cách để gây sự chú ý của Liên minh, dụ cốt cán đến ‘bỏ rọ bắt rùa’... nghĩ còn thể là ai?”
Lâm Huân ngước mắt lên kinh ngạc, “Thủ lĩnh zombie?”
Nghe câu trả lời , tất cả mặt đều thấy lòng lạnh .
“Đội trưởng…” Lục Vân Phi tới, vẻ mặt chút nghiêm trọng, “Đội tiếp tế đó mất liên lạc. Hơn nữa thiết định vị hình như cũng phá hủy, thể định vị chính xác vị trí xe tiếp tế.”
“Vậy thì, quả nhiên là...” Mục Vũ nghiến răng.
“Đội trưởng, e rằng chúng cần Liên minh chi viện.”
Cố Trì suy nghĩ một lát, trầm ngâm : “Số lượng dị năng giả cấp cao của Liên minh nhiều, hơn nữa về cơ bản đều nhiệm vụ riêng, thể chậm trễ. Nếu dị năng giả còn ở Tổng bộ đều điều đến chi viện cho chúng , rủi ro ngược sẽ lớn hơn.”
“Vậy chúng ?”
Cố Trì gì, mà liếc Trì Anh.
Có lẽ họ cần chi viện... Với năng lực của một cô , đủ để sánh ngang với tất cả dị năng giả của cả Liên minh .
“Đội trưởng?” Thấy cứ chằm chằm Trì Anh mà gì, Lục Vân Phi nhịn lên tiếng hỏi.
“... Không cần chi viện. Mọi cứ canh gác ở vòng ngoài , đừng sâu , xem phát hiện gì .”
Tống Thi sửng sốt, theo bản năng hỏi: “Cố ca, còn thì ?”
Cố Trì mặt đổi sắc dối: “ và Trì Anh sẽ tiến gần trung tâm hơn một chút, còn thì vẫn như thôi. Yên tâm, chừng mực, sẽ mạo hiểm.”
Tống Thi mới yên lòng.
“Chia hành động.”
Sau khi chia , Cố Trì dẫn Trì Anh thẳng trung tâm thành phố.
“Chúng ?”
“Trung tâm thành phố.”
Trì Anh khó hiểu, “Không chỉ vòng vòng ở vòng ngoài thôi ?”
“ dối đấy.”
Trì Anh mở to mắt.
“Không như , họ nhất định sẽ bám theo. Nếu gặp thủ lĩnh hoặc bầy zombie, với thực lực của em và , dù giải quyết , việc rút lui an cũng trong tầm tay, nên mới đưa em cùng.”
Trì Anh im lặng vài giây, : “Anh thường xuyên dối kiểu ?”
Cố Trì: “...”
Trì Anh bĩu môi, rõ ràng là câu trả lời.
Cố Trì lảng tránh, thấy gì đó, liền thẳng một tiệm xe điện ven đường, đẩy một chiếc xe điện nhỏ.
“Biết lái ?”
Trì Anh lắc đầu.
“Vậy chở em.”
“Cái còn dùng ?” Cô tò mò hỏi.
“Được, điện,” Vừa , Cố Trì bật đèn xe điện hiệu cho cô.
“Lên xe.”
Cố Trì phía , Trì Anh cũng leo lên, hai tay vịn yên để giữ thăng bằng.
“Chúng thẳng đến trung tâm thành phố.” Anh đầu Trì Anh, “Zombie ở đây ít nhất cũng vài vạn con, em đối phó ?”
giuadongtrotan
Trì Anh ngẩn , : “Triệu con cũng thành vấn đề.”
Cố Trì cong môi.
Xe khởi hành, Trì Anh phía , thảnh thơi thoải mái.
Đoạn đường còn khá vắng vẻ, hầu như zombie đường. Cô thỉnh thoảng ném một luồng phong nhận, tốn chút sức lực nào, thậm chí còn tâm trạng quan sát cảnh tượng đổ nát của thành phố phồn hoa .
Sau khi thêm hai mươi phút sâu bên trong, cô thể lơ là nữa. Số lượng zombie tăng lên gấp bội, và chúng rõ ràng chú ý đến chiếc xe điện đang lao nhanh , lũ lượt xông tới vồ lấy họ.
Cố Trì cao, che khuất tầm phía của cô. Trì Anh thu tay đang vịn yên , chuyển sang đặt lên vai Cố Trì, nhân tiện dậy, nhấc hai chân đang đặt ở chỗ để chân lên yên .
Cứ như , cô gần như xổm xe, mắt qua đỉnh đầu Cố Trì, thấy rõ mồn một lũ zombie phía .
Cố Trì lái xe vững, chuỗi hành động biên độ lớn của Trì Anh xe rung lắc chút nào.
Trì Anh khẽ hít một .
Ngay lập tức, bộ con đường họ đang , hai bức tường đất cực kỳ dày bỗng dưng mọc thẳng lên, kéo dài xa.
Con đường vốn rộng lúc hai bức tường chắn , chỉ còn một rộng đầy hai mét. Hai bức tường ngăn cách phần lớn lũ zombie đang lao về phía họ.
Chiếc xe đang chạy định bỗng dưng rung lên một cái.
Cái sự xa xỉ trong việc sử dụng dị năng khiến Cố Trì kinh hồn bạt vía. Anh quen với việc tiết kiệm, ước gì thể cô đọng dị năng băng hệ của thành kim để dùng... Chỉ tiếc là nhiệt độ mùa hè quá cao, kim băng kịp đ.â.m đầu zombie tan chảy mất. Hơn nữa... khả năng kiểm soát dị năng băng hệ của bản cũng đạt đến trình độ đó.
Ánh sáng xanh lục trong mắt Trì Anh sáng lên, và dần trở nên đậm đặc hơn.
Giờ phút , cô đang kiểm soát gió, kiểm soát luồng gió xuyên qua bộ thành phố . Chúng gào thét rít lên hướng về phía những dị hình xí , lướt qua cổ họng chúng, để một vệt m.á.u đen cắt đứt bộ cổ.
Cố Trì trơ mắt thấy chỉ trong vài thở ngắn ngủi, những con zombie đang tràn ngập khắp nơi chỉ còn hai đoạn cơ thể cắt lìa .
Ở những nơi khác của thành phố , hàng ngàn vạn con zombie đang gặp cảnh tượng tương tự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-phan-dien-nang-luon-gia-lam-thanh-mau/chuong-25.html.]
Và từ đầu đến cuối chỉ lo lái xe, hề can thiệp bất cứ điều gì.
kỳ lạ , hề bất kỳ cảm xúc phản kháng nào, ngược , bàn tay nắm c.h.ặ.t t.a.y lái run rẩy vì kiệt sức, ngay cả thở cũng khẽ run lên.
Lần đầu tiên trong đời ý định c.h.ử.i thề.
C.h.ế.t tiệt, sảng khoái thật!
…
“Sắp tới ?”
Trì Anh vị trí cũ, thậm chí còn lười biếng ngáp một cái.
“Ừm, vị trí hiển thị thiết liên lạc ở ngay phía . Kẻ đó dụ chúng đến, hẳn là mục đích khác.”
“Ồ ~ .”
Khặc khặc khặc!
Khặc khặc khặc…
Chưa đến gần thấy tiếng gầm gừ phát từ cổ họng vô zombie.
Tốc độ lái xe của Cố Trì chậm , “Ngay phía . Cô cẩn thận một chút, thủ lĩnh thể ở ngay giữa chúng. Nếu nó ở đó, thì cách tấn công của những con zombie chắc chắn sẽ khác với zombie thông thường, đừng lơ là.”
“Hiểu .” Trì Anh vỗ vai , “Anh đợi ở đây.”
“ sẽ về nhanh thôi, đừng hành động thiếu suy nghĩ.”
Cố Trì: “...”
Có cảm giác như một kẻ vô dụng.
Anh dừng xe, Trì Anh lật xuống. Làn gió nhẹ bao bọc quanh cô, dường như nhẹ nhàng nâng cô lên.
Cô dễ dàng nhảy lên một chiếc ô tô bỏ phế.
Virus zombie bùng phát quá đột ngột, đường phố cũng là những chiếc xe mất trật tự, đ.â.m vỡ tan tành. Trì Anh giống như một con mèo cơ thể cực kỳ linh hoạt, vì cách nhảy xa, cô gần như cần chạm đất, cứ thế đặt chân lên nóc những chiếc xe .
Cô liếc thấy một đám zombie đen kịt, đầu ngừng nhấp nhô ở phía xa.
À…
Tìm thấy .
Chàng trai trẻ với khuôn mặt trắng trẻo, thanh tú đang nghịch ly rượu trong tay, cửa sổ sát đất lặng lẽ đội quân zombie bên ngoài.
Rượu trong ly đặt ở đó hàng giờ, nhưng hề vơi chút nào, rõ ràng là hợp khẩu vị của trai.
Bạch Thanh khá chán nản ngả , chiếc ghế xoay lập tức mặt .
Anh cúi đầu, kiêu ngạo những con zombie đang quỳ lạy chân .
Khặc khặc khặc! Khặc khặc khặc!
Đám zombie bên ngoài đột nhiên trở nên xao động.
Bạch Thanh nhướng mày, dậy khỏi ghế, đến cửa sổ sát đất. Anh nheo mắt , cuối cùng thấy cô gái đang tiếp cận từ xa với tốc độ cực nhanh.
Hửm? Chỉ một thôi ?
Anh cau mày, nhưng nhanh chóng thả lỏng.
Khóe miệng Bạch Thanh nở một nụ độc địa.
“Khách của chúng đến . Tuy đông lắm, nhưng... nghi thức chào đón vẫn chu đáo.”
Khặc khặc…
Những con zombie phía phát tiếng đồng tình.
Bạch Thanh giơ tay lên, lơ đãng lệnh cho đội quân zombie bên . Chúng dường như đột nhiên phương hướng, đồng loạt về phía cô gái, hàng vạn con zombie từng bước tiến về phía cô.
“Chậc chậc, thực sự hy vọng dáng vẻ lúc c.h.ế.t của cô sẽ quá khó coi...”
Anh nheo mắt lâu, nhưng vì cách quá xa, thể rõ biểu cảm mặt Trì Anh.
Bạch Thanh lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối.
Thật đáng tiếc... thể thưởng thức vẻ mặt kinh hoàng của nhân loại lúc .
Và Trì Anh, mà dự đoán đang hoảng sợ, lúc đang nghiêng đầu suy nghĩ xem nên dùng dị năng nào để giải quyết lũ zombie nhanh nhất.
Mặc dù lượng zombie lớn, nhưng thủ lĩnh kiểm soát chúng rõ ràng học binh pháp của con , tập hợp chúng với . Tuy trông đáng sợ, nhưng nếu dùng dị năng hệ lửa, lượng zombie c.h.ế.t và thương sẽ lớn.
Ừm... lửa hình như vẫn chậm.
Trì Anh giơ tay lên, phía cô, lá cây mặt đất, những mảnh giấy vụn bay lượn như một lực nào đó thu hút, bay về phía lực hấp dẫn đó.
Gió vốn là vô hình, nhưng những chiếc lá cuốn lên mang đến cho nó hình dạng, đó là một Phong Nhận khổng lồ phóng đại lên gấp ngàn .
Tóc Trì Anh gió cuốn bay , áo cũng gió thổi phần phật.
Ngón tay cô khẽ động, Phong Nhận khổng lồ lập tức phóng với tốc độ như sấm sét, rít lên xuyên qua giữa đám zombie.
Tiếng gió gào thét, cùng với tiếng “khặc khặc” rung chuyển trời đất của đội quân zombie chợt im bặt. Cả thành phố chìm sự tĩnh lặng từng .
Nhìn , vạn con zombie đó ngoại lệ, đầu lìa khỏi cổ.
Hệ thống thoải mái thốt lên một tiếng thở dài: [Chứng sợ lộn xộn thỏa mãn.]
Ở phía bên , Bạch Thanh trong tòa nhà thương mại cao tầng bỗng dưng ôm chặt lấy cửa kính, trừng mắt cảnh tượng mắt với vẻ thể tin , mắt gần như nứt .
Làm thể…
Khặc khặc khặc!
Tiêu , tiêu !
Tất cả zombie phía đều mất hết bình tĩnh.
Bạch Thanh cuối cùng cũng hoảng loạn, trong đầu chỉ một suy nghĩ.
Chạy!
Anh vội vàng , hoang mang lo lắng suy nghĩ thế nào để nhân loại phát hiện.
Đang lúc hoang mang mất hồn, khóe mắt liếc thấy khuôn mặt trắng trẻo khác gì thường của trong gương, cơ thể đột nhiên khựng .
“A, chẳng .”
He he, thể đấu võ, vẫn thể đấu trí chứ...