Mạt Thế: Nữ Phụ Lựa Chọn Chiến Đấu - Chương 92: Hành Lang Tử Thần – Dị Năng Của Quản Lí Nhà Tù
Cập nhật lúc: 2025-09-19 15:26:19
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Không, đây là ảo cảnh thông thường," Lâu Thần . "Nếu là ảo cảnh tỉnh thần, thể phá tan ngay lập tức. rõ ràng ai đó dùng một loại dị năng khác mà từng gặp."
Tuỳ Tâm trùng xuống, cố giữ bình tĩnh, khẽ hỏi:
"Loại dị năng nào? Có thể phán đoán ?"
Lâu Thần im lặng. Sự yên lặng chỉ còn tiếng thở của cả nhóm, khí nặng nề như một tòa nhà ma ám.
" thử dò xét, những đổi ở đây đều là thật. Nói cách khác, nếu cô thấy sàn nhà kéo dài, thì nó thực sự kéo dài." Giọng căng thẳng: "Ngoài , còn vài thở khác ở đây. họ là gì, vì dị năng của hạn chế… Các đang cái quái gì ? Sao đến chỗ ?"
Mắt Tuỳ Tâm lóe lên, cô đoán rằng dị năng của quản lí nhà tù chỉ giới hạn việc tẩy não. cô ngờ ông còn khả năng biến đổi gian thực tế đến mức .
"Vậy là..." Cô chậm rãi hỏi, giọng bình tĩnh nhưng chắc nịch: "Nếu c.h.ế.t ở đây… thì là c.h.ế.t thật?"
"Cái gì mà c.h.ế.t thật! Cô bất cẩn thế nào mới c.h.ế.t ở đây ?" Lâu Thần gần như hét lên. "Lập tức rút lui! thể bảo vệ cô ngoài, còn những khác thì quản . nếu cô cứ cố, cũng cứu nổi !"
Tuỳ Tâm trả lời, ánh mắt chuyển sang bình tĩnh hơn.
Cảnh Tu Bạch nhẹ giọng hỏi phía :
"Cô điều gì , đúng ?"
Tiếng xì xào trong nhóm ngày càng lớn. Tuỳ Tâm đối mặt , ánh mắt trong trẻo nhưng đầy quả quyết:
"Mọi kỹ, từng lời nhớ lấy."
"Cô cái gì !" Lâu Thần gần như gầm lên. " , rút ngay còn kịp! Nếu … chịu!"
Tuỳ Tâm bỏ ngoài tai, tiếp tục:
"Những gì chúng thấy ảo giác. Mọi thứ đều thật. Thử thách phía sẽ tàn khốc. Toàn bộ tòa nhà cổ trở thành một nơi thử nghiệm khắc nghiệt. Chỉ sống sót mới giành tự do. Mục tiêu duy nhất: sống sót. Hiểu ?"
"Chị… chị Tuỳ, cô cảnh giác thế?" Úc Tương lắp bắp, gần như cắn lưỡi. "Ý cô là cả tòa nhà thể thành bẫy c.h.ế.t ?"
"Không chỉ ," Tuỳ Tâm trâm giọng. "Có thể bên trong còn nguy hiểm hơn nữa." Cô nhấn mạnh: "Mọi rõ ? Không quan tâm gì khác, chỉ cần bảo vệ bản . Sống sót!"
"Rõ !" Tiếng đáp vang dõng dạc, đầy khí thế.
Diêm Lâm nghiến răng:
" chẳng giỏi gì khác, nhưng đánh thì ngoài cô, thua ai. Ai g.i.ế.c , cứ thử xem!"
"Tốt." Tuỳ Tâm gật đầu.
Cô giữ nữa, vung tay, từ gian bí mật, hàng loạt khẩu s.ú.n.g rơi xuống sàn, chất thành một ngọn núi nhỏ.
Bầu khí vốn náo nhiệt lập tức im lặng.
annynguyen
"Lấy súng." Cô lệnh, cúi xuống dùng răng buộc chặt một khẩu s.ú.n.g cánh tay: "Không lúc giải thích. Chuẩn sẵn sàng!"
Giọng lạnh lùng của cô phá vỡ sự choáng váng. Mọi nhanh chóng tiến lên, cầm s.ú.n.g sẵn sàng chiến đấu. Trong ánh mắt họ, Tuỳ Tâm là lãnh đạo là biểu tượng của sức mạnh và sự quyết đoán.
Chỉ Phí Gia Đức bất động, mắt mở to đống vũ khí xuất hiện từ hư . Cơ thể khẽ run, nhưng vì sợ. Tay siết chặt khẩu súng, ánh mắt cụp xuống, lộ vẻ hiểu điều gì đó và ghê tởm sâu sắc.
Trong tình huống cấp bách, biểu hiện kỳ lạ của thoát khỏi ánh mắt nhạy bén của Tuỳ Tâm. cô thời gian chú ý từng . Khi thấy cầm vũ khí, cô hít sâu, , đối mặt hành lang tối tăm mặt.
Lâu Thần, ở đầu kết nối, dường như Tuỳ Tâm khiến tức giận đến mức thêm. Trong đầu cô lúc chỉ còn tiếng thở phì phò của .
"Cảm ơn , Lâu Thần." Cô thì thầm.
Dù quyết định phớt lờ cô, câu , vẫn nhịn mà đáp, giọng đầy bực bội:
"Cảm ơn gì mà cảm ơn. Nếu cô chết, sẽ biến cô thành thây ma, như cô mới chịu lời ."
Lời rùng rợn, nhưng khi thốt với giọng điệu trẻ con một chút đáng yêu kỳ lạ. Tuỳ Tâm mỉm :
"Anh lẽ sẽ cơ hội đó ."
Giọng Lâu Thần bất ngờ trầm thấp, pha chút khàn khàn như một thanh niên đang trưởng thành:
" thật đấy. Cơ thể ở gần đây, thể sử dụng bộ sức mạnh. Nếu cô gặp chuyện, ..."
Chân Tuỳ Tâm bước tới, đến đây cô khựng , tò mò hỏi:
"Anh ?"
Lâu Thần im lặng một lúc, đáp với giọng trầm tĩnh bất ngờ:
"Tuỳ Tâm, cô giữ lời. Nếu cô cơ hội biến cô thành thây ma, sẽ nhớ lời đó."
Khoảnh khắc , cô nhận thiếu niên trưởng thành hơn đôi chút. Anh còn chỉ căm ghét sợ hãi thế giới nữa. Tâm lý bảo vệ điều gì đó chính là dấu hiệu đầu tiên của sự trưởng thành.
Kết nối với Lâu Thần cắt đứt. Tuỳ Tâm thời gian nghĩ nhiều, cô rút khỏi dòng suy nghĩ, tập trung hành lang mặt.
Lối hẹp kéo dài vô tận, ánh lửa tường nhảy múa ngừng dù gió. Đột nhiên, một tiếng động lớn vang lên từ phía tường bên cạnh. Một phạm nhân hét lên đầy hoảng loạn.
Tuỳ Tâm đầu , thấy một xúc tu giống bạch tuộc thò từ tường, quấn chặt lấy một phạm nhân ngã xuống vì vỡ gạch.
"Cái... cái quái gì thế ?!"
Tiếng hét vang khắp hành lang. Các tù nhân nổ s.ú.n.g xúc tu, nhưng những viên đạn chỉ nó co giật nhẹ, hề ngăn cản việc xiết chặt phạm nhân. Mặt phạm nhân tím tái, rõ ràng sắp siết chết.
Tuỳ Tâm đẩy đám đông , lao tới giữa vòng vây. Trong tích tắc khi xúc tu kéo nạn nhân tường, cô tới kịp.
Không chút do dự, cô giẫm mạnh chân lên nhánh xúc tu, nghiền nát nó bằng lực cực mạnh, khiến nó ngừng kéo. Một tiếng rít chói tai vang lên từ bên trong tường. Tuyệt vời, điều đó chứng tỏ nó bản thể thật.
Ánh mắt Tuỳ Tâm sắc lạnh, cô nhanh chóng nâng khẩu s.ú.n.g máy hạng nặng đeo bên , nhắm khe hở nơi xúc tu thò , nã đạn liên hồi.
"Gào—— Két——"
Tiếng gào thét kỳ dị vang lên. Những xúc tu còn bên ngoài lập tức mất sức sống, co rụt điên cuồng. Ngay khoảnh khắc đó, Tuỳ Tâm vươn tay kéo mạnh cánh tay phạm nhân đang siết. Trước khi xúc tu rút , cô giành .
"Khu khu khu! Khu khụ!"
Tù nhân cứu ngã xuống sàn, ho sặc sụa, ánh mắt kinh hoàng kính phục. Những khác cũng cô với ánh mắt y hệt.
"Tuỳ... Cái đó là gì ?" Diêm Lâm thận trọng hỏi, gần như dám gọi tên, đủ để thấy vị thế của cô trong mắt cao đến mức nào.
"Quái vật." Cô đáp ngắn gọn, kéo nạn nhân dậy, quét ánh mắt quanh nhóm:
"Điều chứng tỏ lời là đúng. Tòa nhà đầy rẫy nguy hiểm. Điều duy nhất chúng thể : giữ bình tĩnh khi đối mặt hiểm họa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-nu-phu-lua-chon-chien-dau/chuong-92-hanh-lang-tu-than-di-nang-cua-quan-li-nha-tu.html.]
"Làm mà giữ bình tĩnh những con quái vật như ?!" Gã Gầy kêu lên, sụp xuống sàn, ôm đầu run rẩy. " hối hận . Ông quả thật yêu lực. Không ai thể đánh bại ông . Chúng sẽ chết, tất cả sẽ c.h.ế.t ở đây!"
Tuỳ Tâm dự đoán những tình huống như thế . Khi thấy Gã Gầy gần như suy sụp, cô định bước tới an ủi, nhưng bất ngờ, cánh tay rắn chắc như thép của Diêm Lâm nắm chặt cổ áo Gã Gầy, nhấc bổng lên.
"Đến nước , còn mấy lời vô nghĩa đó gì!" Diêm Lâm gầm lên, giọng vang vọng trong hành lang, tràn đầy uy lực.
"Cậu nghĩ ngoài cơ hội , còn may mắn dũng khí nào để chống ông ? Mở mắt mà ! Bao nhiêu em đang ở đây, và còn Tuỳ Tâm! Đây là cơ hội duy nhất của chúng . Cậu tự do ? Cậu còn nhớ cảm giác tống nhà tù ? Vậy mà giờ hối hận ?"
Ánh mắt Gã Gầy trở nên trống rỗng, đồng tử co rút, nước mắt trào . Lời của Diêm Lâm như chạm đúng dây thần kinh, khiến run rẩy dữ dội, bật tiếng nức nở:
"... ... nhưng sợ..."
"Không ai sợ, Gầy ," Úc Tương lên tiếng, giọng nghiêm túc hiếm thấy.
" Lâm đúng. Đây là cơ hội duy nhất thoát khỏi sự kiểm soát của quản lí nhà tù. Nếu chết, chọn cái c.h.ế.t nào? Chết ngay bây giờ, vì tự do và chiến đấu, c.h.ế.t dần c.h.ế.t mòn, còn chút tôn nghiêm, thậm chí chính cũng giữ ?"
"Đừng lo, chúng Tuỳ Tâm mà." Khương Từ Quân nhẹ, giọng như cơn gió mát thổi qua bầu khí u ám.
"Anh cô lợi hại thế nào . Bao nhiêu chúng suýt chết, đều nhờ cô mà vượt qua. Nếu cô , chúng c.h.ế.t hàng chục ."
Tuỳ Tâm bật thầm trong lòng: hàng chục ? Phóng đại quá . Hơn nữa, các cô là nhóm nhân vật chính, dù cô, họ cũng chẳng c.h.ế.t .
Cô ngước Cảnh Tu Bạch, nhân vật mạnh nhất trong nhóm. Ánh mắt mơ hồ, phức tạp, pha chút tự hào lẫn lo lắng. Khi ánh mắt cô bắt gặp, lập tức , giấu cảm xúc sâu trong đáy mắt.
Tuỳ Tâm suy nghĩ thêm, thấy dần lấy bình tĩnh nhờ lời động viên, cô tiếp tục dẫn đầu, bước về phía . Cả nhóm bám sát cô như bám lấy hi vọng duy nhất.
Đột nhiên, bức tường bên hành lang chuyển động, từ từ ép sát giữa. Tuỳ Tâm lập tức hét lớn:
"Chạy mau!"
Tầm phía méo mó, các bức tường rung chuyển dữ dội. Không ai đoạn đường ép kéo dài bao xa; cách duy nhất để sống sót là chạy hết sức!
Tuỳ Tâm dẫn đầu, tốc độ vượt xa . Khi cảm nhận thoát khỏi khu vực nguy hiểm, cô dừng , lập tức . đoạn hành lang quá dài, lượng tù nhân quá đông, và khi hai bức tường chỉ còn cách một đến hai mét, vẫn còn nhiều mắc kẹt.
Những tiếng la hét hoảng sợ, gương mặt tuyệt vọng như bước từ một bức tranh bi kịch.
Đột nhiên, từ trần nhà phát ánh sáng xanh lạnh lẽo. Một bức tường băng khổng lồ hiện , chặn sự ép sát của hai bức tường, giữ trống cuối cùng.
"Nhanh lên!" Cảnh Tu Bạch lệnh ngắn gọn.
Những còn mắc kẹt dám ngừng , nhưng bức tường băng bắt đầu nứt toác. Tiếng rắc rắc vang lên lạnh lẽo, nỗi sợ nghiền nát bao trùm. Những thoát bắt đầu chen lấn, đẩy ; bản năng sinh tồn lấn át tất cả.
Cảnh Tu Bạch tiếp tục kích hoạt dị năng, nhưng trong môi trường thiếu nước, tốc độ chậm hơn hẳn. Hai bức tường như những dãy núi bất khả xâm phạm, vẫn tiến tới, quyết tâm cướp lấy mạng sống của những con nhỏ bé.
Khi tiếng gào thét vang lên, khi ánh mắt những bên ngoài bắt đầu nhắm , nỡ chứng kiến, một bóng dáng mảnh khanh lao thẳng vào khu vực nguy hiểm nhất như một mũi tên.
Mọi mở mắt, há hốc cô gái bật mạnh từ bức tường, lao lên cao.
Tuỳ Tâm treo giữa hai bức tường đang ép sát, và ngay khi trọng lực kéo cô rơi xuống, cô mở hai chân, tạo thành một đường thẳng như chiếc cầu nối giữa hai bức tường.
Khoảnh khắc , thời gian dường như ngừng .
Cô căng cứng đôi chân, mỗi bên chống lên một bức tường. Những bức tường từng nghiền nát trụ băng giờ sức mạnh của cô chặn như đập chắn lũ, thể tiến thêm dù chỉ một tấc.
Cúi xuống, cô mỉm với Gã Gầy đang run rẩy chân, gần như vững:
"Đứng dậy, tiếp!"
Gã Gầy ngước lên, ánh mắt ngây dại, phản chiếu hình bóng cô trong ánh sáng mờ.
"Đi mau!" Tuỳ Tâm giục, đôi chân căng đến mức thể duy trì lâu hơn.
lúc , phía , một treuh băng khác dày hơn, chắc chắn hơn, xuất hiện như hỗ trợ cô giữ vững trống. Khi những tù nhân cuối cùng thoát , Tuỳ Tâm buông , thực hiện một cú lộn nhào tuyệt đẹp, hạ cánh vững chãi tại khu vực an .
Ngay khi cô rời khỏi, trụ băng biến mất. Hai bức tường va mạnh với tiếng "ầm", hình thành bức thành dày đặc, cắt đường lui.
Trong ánh sáng lờ mờ của đuốc, , gương mặt vẫn méo mó vì kinh hãi thoát chết.
"Chúng còn đường lui nữa," giọng Cảnh Tu Bạch vang lên, trầm thấp nhưng rõ ràng, xuyên qua tiếng thở gấp: "Chỉ khi đánh bại Hòa Lai, chúng mới còn cơ hội sống sót."
Tuỳ Tâm liếc họ, hỏi:
"Bây giờ các còn sợ ?"
Một lặng cực độ bao trùm, ai đó nhổ toẹt một tiếng, phá vỡ bầu khí:
"Sợ cái gì nữa chứ?"
"Kẻ sợ là Hòa Lai!"
"Tới đây thì chỉ còn cách liều mạng thôi!"
Nỗi sợ tột cùng khi cận kề cái c.h.ế.t hóa thành nguồn năng lượng mạnh mẽ, kích hoạt tiềm năng của họ, như ngọn giáo sắc nhọn đ.â.m xuyên nỗi sợ.
"Không còn sợ nữa," Gã Gầy lầm bẩm. Anh cạnh Tuỳ Tâm, ánh mắt chăm chú, còn run rẩy. Bất ngờ, hô vang:
"Vì tự do mà chiến đấu!"
Rồi nhanh chóng né ánh mắt cô, nhỏ giọng thêm:
"Vì cô mà chiến đấu."
Tuỳ Tâm thấy, bởi cô bước tới phía , sẵn sàng chỉ huy đội ngũ. ngay khi định lệnh, ánh mắt cô chợt co :
"Cẩn thận!"
Cả gian đột nhiên rung chuyển dữ dội!
Không chỉ tường, nền đất dưới chân cũng nứt . Một vững, ngã nhào xuống sàn.
"Tuỳ Tâm!"
Trong hỗn loạn, nhiều đồng loạt gọi tên cô. Trước khi cô kịp đáp, bức tường phía bất ngờ mở , một luồng lực hút khổng lồ, như bàn tay vô hình, túm lấy cô, kéo thẳng bóng tối!
Cùng lúc, gian xung quanh tan vỡ, những mảnh gian như khối thủy tinh rạn nứt, rời rạc. Họ chia cắt, những mảnh vỡ thể chạm tới .
"Rắc rắc..."
Những cạnh của gian bắt đầu gấp , giống như ai đó đang gập một tờ giấy thành các mặt khác . Nếu từ xa, tòa nhà cổ giờ như khối rubik khổng lồ bị xáo trộn, tất cả các khối gian đảo lộn trong nháy mắt.
Hành lang từng náo động vì đầy giờ chỉ còn im lặng tuyệt đối, như từng ai đặt chân tới.
Tuỳ Tâm hút bóng tối, nhất thời ngỡ ngàng và bất lực. Cô, từng vững đỉnh núi bão gió, giờ cuốn một cách mạnh mẽ nhưng kịp phản kháng.
cô phản ứng nhanh đến kinh ngạc. Ngay khi chạm đất, cô thu , chống tay xuống để định tư thế, mắt quan sát xung quanh thận trọng, chuẩn cho bước tiếp theo.