Thông báo
Một số team gần đây thường xuyên tạo chương mới để đưa truyện lên trang chủ, điều này ảnh hưởng đến sự công bằng chung trên MonkeyD.
Rất mong các team lưu ý và điều chỉnh cách đăng để cùng nhau xây dựng một môi trường công bằng và lành mạnh.

Mạt Thế: Nữ Phụ Lựa Chọn Chiến Đấu - Chương 50: Cuộc Giao Dịch Nguy Hiểm

Cập nhật lúc: 2025-09-08 13:05:17
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Giờ còn nơi nào thể sử dụng ?”

Một đàn ông trung niên, thường im lặng bên cạnh, vội vàng bước lên với nụ khúm núm:

“Thưa ngài Louis, tầng ba lòng đất phá hủy, nhưng các khu vực khác vẫn còn nguyên vẹn. Mời ngài theo .”

Louis liếc mắt, giọng lạnh như băng:

“Ông là ai?”

là Tiền Đan, trợ lý của Vương Vân Quý.” Người trung niên cúi đầu.

Vương Vân Quý – quản lý khu chợ Louis xử lý – giờ còn. Louis thoáng ông :

“Vương Vân Quý chết. Giờ việc ở đây giao cho ông.”

Tiền Đan sững sờ trong giây lát, ánh mắt lóe lên niềm vui lẫn sợ hãi. Ông cúi gập :

“Cảm ơn sự tín nhiệm của tổ chức. nhất định phụ lòng mong đợi!”

Khi họ chuẩn rời , một lính chạy đến, thì thầm tai Tiền Đan.

Tiền Đan cau mày:

“Gặp lúc gì? Không thấy ngài Louis đang ở đây ? Đuổi về, gặp .”

Người lính khẽ đáp. Louis – vốn ít để ý những chuyện nhỏ nhặt – cảm nhận một luồng năng lượng kỳ lạ. Một thôi thúc bất chợt dâng lên, khiến lên tiếng:

“Khoan .”

Người lính giật :

“Vâng, thưa ngài Louis.”

Louis lạnh lùng hỏi:

“AI?”

“Chỉ là một ông chủ.” Tiền Đan đáp nhanh, giọng hối hả.

“Ông mua lô thuốc thử nghiệm đầu tiên.”

Louis im lặng, ánh mắt sắc như d.a.o quét qua Tiền Đan. Mồ hôi lạnh tuôn ròng ròng, Tiền Đan lập tức hô to:

“Mau đưa đó tới đây!”

Chẳng mấy chốc, tìm gặp dẫn . Louis ngước lên, ánh mắt chạm đàn ông gầy gò, dung mạo thư sinh – một vẻ thư sinh nhưng ánh mắt ẩn chứa sự tinh ranh.

“Ông gì?” Louis lạnh lùng hỏi.

“Thưa ngài…” Người đàn ông mỉm nhã nhặn, cúi đầu. “ là Lâm Nam Hoài. mạo tới vì nghĩ nắm giữ thông tin khiến ngài quan tâm.”

“Lâm Nam Hoài, đừng vòng vo.” Tiền Đan xen . “Ngài Louis bận, thời gian ông dài dòng.”

Louis vẫn vô cảm. Lâm Nam Hoài nhạt, định tiếp, thì đột nhiên ho sặc sụa. Ông vội giơ tay áo che miệng, khom , từng cơn ho dữ dội.

Ánh mắt Louis thoáng lóe, đầy quan sát và cảnh giác.

“Ông là đối tượng thử nghiệm đầu tiên của chúng ?” Giọng lạnh như băng.

.” Lâm Nam Hoài đáp, miệng vẫn nở nụ nhã nhặn, nhưng đôi mắt lộ rõ lo lắng.

“Thuốc thử đầu tiên . Nếu tiêm chất định định kỳ, ông sẽ chết.” Louis , giọng sắc lạnh. “ đến đây để xin thuốc.”

Lâm Nam Hoài chỉ mỉm . Thấy , ông tiếp tục:

tổ chức của ngài đang tìm một .”

Câu dứt, Tiền Đan kinh ngạc nhận thấy ánh mắt Louis lóe lên một sự biến đổi khủng khiếp:

Một pha trộn giữa kỳ vọng, sợ hãi, và cơn cuồng nhiệt thể kìm chế, dù chỉ chớp mắt.

Louis hỏi lạnh lùng:

“Cô ?”

Lâm Nam Hoài thấp giọng:

chỉ là một thương nhân. Nếu ngài thông tin về đó, thể trao đổi bằng một thứ khác.”

Louis im lặng một lúc, khóe môi nhếch lên thành nụ lạnh:

“Ông gì?”

“Lọ thuốc hảo sẽ xuất hiện trong buổi đấu giá .”

“Ông điên ?” Tiền Đan trợn mắt. “Dám đòi một thứ quý giá như ?”

Lâm Nam Hoài vẫn điềm tĩnh, nụ hề nhúc nhích:

“Chỉ là một cuộc giao dịch tự nguyện. Nếu ngài , cũng ép buộc.”

Louis nhếch mép nhạt, giọng lạnh lẽo:

“Tiền Đan, vẻ ông Lâm đây hiểu phong cách của tổ chức chúng . Có cần giải thích trực tiếp ?”

Mồ hôi lạnh túa ròng ròng trán Tiền Đan.

“Ngài Louis… xin ngài nguôi giận. sẽ lập tức tiễn ông .”

Không chờ Louis trả lời, Tiền Đan đẩy Lâm Nam Hoài :

“Ông , ông Lâm. Ông định tìm kiếm gì ở đây chứ? Nghe , đừng thêm lời nào.”

Lâm Nam Hoài mở miệng định , nhưng im lặng. Ông liếc Louis một cái, chống cự, để Tiền Đan dẫn rời .

“Ông Trần,” Lâm Nam Hoài nhẹ giọng, khi bước , “nếu thể, xin hãy liên lạc với bất cứ lúc nào.”

Tiền Đan liếc ông một cách khó hiểu, trả lời, nhanh về phía Louis.

Louis dõi theo bóng họ, ánh mắt sâu thẳm, chứa đựng những suy nghĩ khó đoán. Một thuộc hạ cúi đầu, giọng nhỏ:

“Ngài Louis, cần lệnh truy lùng thành ?”

Louis thu ánh :

“Tìm.”

“Sống …”

“Chỉ sống.”

Thuộc hạ thoáng khựng, nhịn :

thưa ngài, ngài Raphael lệnh bắt sống hoặc giết. Nếu bắt 0, ngay cả ngài cũng thể sẽ…”

“Thực hiện mệnh lệnh.” Louis lạnh lùng ngắt lời.

Anh về phía những ánh đèn rực rỡ trong thành phố, nơi vết sẹo n.g.ự.c nhói lên đau đớn – nhắc rằng vẫn còn sống. Louis đó, ánh mắt tràn đầy cuồng nhiệt và cố chấp, như xuyên qua màn đêm để tìm bóng dáng của Tùy Tâm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-nu-phu-lua-chon-chien-dau/chuong-50-cuoc-giao-dich-nguy-hiem.html.]

“Tìm cô .”

Tùy Tâm hề về sự xuất hiện của “ bạn cũ” Louis. Cô đang đắm chìm trong niềm vui bất ngờ khi thấy một thanh niên mảnh khảnh, nhanh nhẹn nhảy xuống từ bức tường đất thấp, đáp xuống đất vững vàng.

hét lên, nhưng cảm xúc nghẹn trong cổ họng. Cô chỉ tiến một bước, ánh mắt dán chặt thanh niên.

“Dung Phượng!” Úc Tương kìm , gọi lớn. Anh bước nhanh tới, vỗ mạnh vai Dung Phượng:

“Người em, cứ tưởng … Quá , thật sự quá !”

Ánh mắt dài và sắc của Dung Phượng ánh lên một chút dịu dàng. Anh chuyển khẩu s.ú.n.g b.ắ.n tỉa sang tay , vỗ nhẹ vai Úc Tương. Ánh mắt quét qua Tùy Tâm, dừng Cảnh Tu Bạch và Khương Từ Quân.

“Đội trưởng Cảnh.”

“A Phượng.” Cảnh Tu Bạch đáp, cuộc gặp giữa hai đàn ông diễn ngắn gọn, lạnh lùng. Sau đó, Dung Phượng bước về phía Tùy Tâm.

Dung Phượng cao gần ngang Cảnh Tu Bạch, khí chất áp đảo khiến Tùy Tâm ngước lên . Ánh mắt cô dừng vệt râu lởm chởm khuôn mặt .

“Thời tận thế khó khăn đến ? Ngay cả d.a.o cạo râu cũng tìm ? Đừng lo, sẽ tặng một cái.”

Dung Phượng thoáng lúng túng, vẻ bất lực thoáng hiện mặt. Cuối cùng, chỉ :

“Cô vẫn đổi chút nào.”

Tùy Tâm mỉm rạng rỡ. Không khí vốn bi thương bỗng cô phá vỡ, trở nên nhẹ nhàng hơn.

Cảnh Tu Bạch lắc đầu, hỏi:

“A Phượng, chỗ của an ?”

Dung Phượng hiểu ý ngay. Anh gật đầu:

“An . Chỗ tạm thời ai dám tìm đến. Đi theo .”

“Nhóc con, lâu gặp mà vẫn đáng tin .” Úc Tương khen.

Dung Phượng khẽ nở nụ , khuôn mặt thấm đẫm phong sương. Khi quyết định điểm đến, họ còn chần chừ nữa. Tùy Tâm , hướng về phía Vĩnh Ninh, luôn cô che chắn phía . Cô xuống, nhẹ nhàng:

“Vĩnh Ninh, đừng sợ. sẽ đưa rời khỏi đây.”

Dung Phượng mới nhận , thứ mà Tùy Tâm che chắn là gì. Khi cô định vươn tay bế cá, cả nhóm đều cau mày.

“Để cho.” Cảnh Tu Bạch đề nghị, tiến tới định nhận cá từ tay cô.

kịp để Tùy Tâm trả lời, cá vốn ngoan ngoãn bỗng nhe hàm răng sắc nhọn, phát âm thanh đe dọa về phía Cảnh Tu Bạch. Dù tấn công, hành động thể hiện ý từ chối rõ ràng.

Không khí trở nên im lặng kỳ lạ. Dung Phượng nắm chặt khẩu s.ú.n.g trong tay, giọng trầm xuống:

 

“Có chuyện gì ?”

Tùy Tâm nhận sự căng thẳng gương mặt , nhưng giọng cô vẫn dịu dàng:

“Thằng bé nhút nhát, đừng nó sợ.”

Nói xong, cô dang tay, do dự nhấc cá lên. Cánh tay cô dù nhỏ nhắn vẫn ôm trọn như ôm một nàng công chúa. Chiếc đuôi dài chạm đất, nhưng chẳng quan tâm, co rúc cổ cô, ánh mắt đầy tin tưởng.

Cảnh tượng khiến ánh mắt các trai bỗng phức tạp. Khương Từ Quân quanh, nhịn bật .

“Cười gì ?” Tùy Tâm nghi ngờ, nhíu mày họ. “ bế . Chẳng các đều ?”

sai. Hình ảnh cô bế bổng Dung Phượng chạy trong kho vũ khí vẫn còn in đậm trong ký ức họ. vấn đề sức lực.

“Nhanh lên, đừng chần chừ nữa.” Tùy Tâm thúc giục.

Mấy đàn ông chỉ , tiếp tục hành trình, mang theo sự trầm mặc kỳ lạ suốt dọc đường.

Dung Phượng dẫn đầu, theo những con đường nhỏ hẹp, u tối. Sau một đoạn dài, họ tới một ngõ nhỏ kín đáo. Nếu thấy Dung Phượng gõ cửa, Tùy Tâm còn tưởng đây chỉ là bức tường bình thường.

“Thói quen xạ thủ,” Dung Phượng giải thích đơn giản, đưa tay gõ cửa.

Âm thanh: hai ngắn, một dài, lặp năm . Cánh cửa bí mật từ từ mở .

“A Phượng, cuối cùng về… Mẹ kiếp!”

Một tiếng chửi vang lên từ phía trong. Tùy Tâm ôm cá, bình thản đáp:

“Trần Hành, vài tháng gặp mà nhận ?”

Trần Hành – mở cửa – sững sờ, chỉ tay Tùy Tâm chỉ cá trong lòng cô. Đôi mắt trợn tròn, liếc sang những khác, mãi thốt nên lời.

Cảnh Tu Bạch nhẹ ho một tiếng:

“Đừng để lộ lâu quá.”

“Vào trong ! Mau !” Úc Tương vỗ vai Trần Hành, đẩy ông trong.

Bên trong là khu nhà độc lập, phong cách ngoại quốc, khác hẳn vẻ ngoài đơn giản bên ngoài.

“Chỗ thật đấy. Các chọn nơi ở quá.” Úc Tương trầm trồ.

Trần Hành mới hồn, đáp:

“Úc Tương, linh tinh gì !”

Nghe cách gọi quen, biểu cảm của Úc Tương dịu , ánh mắt thoáng chút hoài niệm:

“Nghe ông gọi như thế thật .”

Lời đơn giản khiến cả nhóm cảm nhận sâu sắc niềm vui của sự tái ngộ. Ánh mắt giao , chứa sự tin tưởng và gắn kết thể phai, dù họ trải qua nhiều biến cố.

lúc đó, một mái đầu bù xù màu nâu ló từ tầng ba, kèm giọng lơ lớ pha tiếng nước ngoài:

“Mấy giữa sân mà gì thế?”

Không khí trầm lắng phá vỡ. Tùy Tâm cảm thấy hành động thật ngớ ngẩn, nhưng cô gì khác. Nghe tiếng xen ngang, cô nở nụ , niềm vui tràn ngập lòng, còn khó chịu mà là ấm áp.

Ngẩng lên, thấy rõ khuôn mặt , cô khẽ nhướng mày ngạc nhiên:

“Là ?”

Mọi trừ Trần Hành đều sang Tùy Tâm, vẻ mặt đầy khó hiểu.

“Cô ?” Một cái đầu bù xù ló khỏi cánh cửa, lộ hình to lớn như một con gấu. Anh chăm chú Tùy Tâm, cố nhớ :

“Cô là… cô là…”

“Thử tưởng tượng cô tóc ngắn và đeo kính,” Trần Hành nhắc, mỉm .

Người đàn ông tóc nâu sáng tỏ:

“À! Chính là cô gái thần kỳ phương Đồng đó!”

“Lại là câu chuyện gì nữa đây?” Úc Tương tò mò hỏi.

“Chẳng gì, chỉ là một chiến tích nữa của chị Tùy thôi.” Trần Hành , giọng như quan tâm nhưng ánh mắt lấp lánh tự hào.

annynguyen

“Đừng bừa,” Tùy Tâm mỉm phản bác.

Những khác thấy, đều hiện rõ vẻ “ quá quen” mặt. Người đàn ông tóc nâu thì nghiêm túc gật đầu.

Bầu trời dần sáng, nhưng hỗn loạn và huyên náo của đêm qua vẫn qua hẳn, chỉ để mớ hỗn độn và những vệt sáng le lói của bình yên tìm thấy.

Loading...