Mạt Thế: Nữ Phụ Lựa Chọn Chiến Đấu - Chương 147: Sụp Đổ Trong Ý Thức Hải
Cập nhật lúc: 2025-09-29 11:12:35
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Biểu cảm của Lâu Thần đông cứng :
“… sai gì cả.”
“Ồ?” Giọng lạnh lùng của Tuỳ Tâm vang lên, khiến Lâu Thần giật .
Anh định đầu cô, nhưng xoay mặt đụng ngay một cú đấm.
“Bốp!”
Cú đ.ấ.m giáng thẳng sống mũi .
Với sức mạnh của Tuỳ Tâm, ai thể kháng cự. Lâu Thần đ.ấ.m bay xa, suýt rơi xuống nước thì cô tóm lấy, kéo ngược trở .
“Bốp!”
Lại thêm một cú đ.ấ.m nữa.
Lâu Thần mở đôi mắt mờ mịt, những đốm sáng nhảy múa mặt. Trong cơn choáng váng, mơ hồ nhận một nắm đ.ấ.m khác đang lao đến, liền hoảng hốt ôm lấy đầu.
Lần ,Tuỳ Tâm nắm cổ áo , nhấc bổng lên, như nhấc một món đồ chơi.
Lâu Thần buông tay, đờ đẫn khuôn mặt cô phóng đại ngay mặt. Mũi cô chỉ cách mũi một nhỏ. Khuôn mặt Tuỳ Tâm vẫn hảo, tì vết, nhưng ánh mắt cô sắc lạnh, áp đảo.
Trong khi đó, Lâu Thần ngây ngốc, mũi chảy hai dòng m.á.u đỏ.
“Anh cho rõ. đang thương lượng với .” Giọng của Tuỳ Tâm thấp và lạnh, mang một uy lực khiến khác sợ hãi. “Ngay lập tức, thả chúng ngoài.”
Lâu Thần ngơ ngẩn cô vài giây, bỗng dưng mũi co , hai dòng nước mắt tuôn trào. Động tác sống mũi càng đau hơn.
“Đau quá… đau c.h.ế.t mất.” Anh lắp bắp: “Cô mà hung dữ , là thả các …”
Tuỳ Tâm nhướng mày, bất ngờ buông cổ áo và lùi một chút: “Thật ?”
“ , luôn cô bực . từng lừa cô bao giờ ?” Lâu Thần cúi đầu, dùng tay dụi mắt, giọng ngắt quãng vì : “Cô… cô đ.á.n.h như thế mà còn nghi ngờ …”
Nhìn lóc t.h.ả.m thiết, Tuỳ Tâm đột nhiên gì. Cô cảm giác như bắt nạt một đứa trẻ mẫu giáo.
Trong lúc cô trầm mặc, Lâu Thần len lén mở một bên mắt, cô. Dù đầu óc mấy sáng suốt, vẫn dành trọn tâm trí để cô. Chỉ cần một ánh mắt, nhận lòng cô đang mềm .
“Thả , thể .” Lâu Thần , đôi mắt lấp lóe tia hy vọng: “ cô ở chuyện với một chút.”
“Anh!” Úc Tương giận dữ.
Cảnh Tu Bạch lập tức giữ , lắc đầu hiệu.
Tuỳ Tâm do dự một giây, đưa lựa chọn: “Anh gì?”
Lâu Thần ngừng , khóe miệng cong lên, trông như đang vui. Đôi mắt híp , che khuất ánh bên trong.
“Ừm, gì đây nhỉ?” Lâu Thần nhắc câu hỏi, như chợt nảy ý tưởng, tiếp: “Hay là cô cho , tại cô chịu với .”
Tuỳ Tâm mỉm bất lực: “Câu hỏi , ngay đầu tìm , trả lời .”
“ hiểu.” Lâu Thần : “Tuỳ Tâm, thật sự cô mạo hiểm. Khi ở trong cơ thể khác, Rafael sẽ khó tìm hơn nhiều. Với sức mạnh của cô và khả năng điều khiển thây ma của , chúng thể sống . Cái xã hội loài gì đó, sự an nguy của thế giới gì đó, liên quan gì đến cô!”
Giọng càng lúc càng to, lông mày nhíu chặt, ánh mắt đầy vẻ sốt sắng.
Úc Tương lao lên nữa, nhưng trai giữ chặt .
Tuỳ Tâm thẳng Lâu Thần: “, sai.”
Mọi đều kinh ngạc, Lâu Thần cũng ngỡ ngàng cô.
“Anh nghĩ từng nghĩ đến việc sống một ? Với khả năng của , dù , cũng thể sống sót trong tận thế, lo lắng nhiều, cũng chẳng cần gánh vác quá nhiều trách nhiệm.” Tuỳ Tâm mỉm : “Những gì khuyên , suy nghĩ nhiều .”
Lâu Thần sững sờ: “Vậy tại cô từ chối …?”
“Nếu thực sự , thì cần chờ đến khi đến tìm .” Tuỳ Tâm bình tĩnh : “Nếu , ai thể ngăn cản ?”
Một câu đơn giản nhưng chứa đầy sự tự tin tuyệt đối.
Sự thật ai thể phản bác.
“ , cô thể như thế. tại ?” Lâu Thần lộ vẻ giận dữ.
“Cô tự do là điều khao khát thế nào ? sẵn sàng cướp lấy xác khác để đưa cô , mà cô từ bỏ dễ dàng như thế… Cô nghĩ… cô nghĩ rằng việc dùng xác khác là nguy hiểm …”
“Vì .” Tuỳ Tâm ngắn gọn đáp: “ thể tự rời khỏi đây, ai, kể cả thây ma, thể thương dù chỉ một chút. sống như một con ch.ó mất nhà, thế giới khốn nạn rượt đuổi khắp nơi, cả đời chỗ dừng chân, một mái ấm.”
Giọng cô đầy kiên định, như một tiếng chuông ngân vang giữa trắng.
“Phía còn Raphael đang tìm . Anh khó đối phó, điều đó ai cũng . chỉ vì khó mà chúng từ bỏ ? Anh loại sẽ tha cho khi tỏ yếu thế. Hết đến khác thỏa hiệp với , đổi gì? Anh nghĩ thỏa hiệp chạy trốn sẽ ích ? Lâu Thần, nếu những thứ đó thực sự hữu dụng, nông nỗi .”
Sắc mặt Lâu Thần tái nhợt, ánh mắt hiện lên vẻ đau khổ.
“Chính vì ép buộc , chính vì thế giới đàn áp .” Tuỳ Tâm từng chữ một: “Chúng mới lý do để chống , mới ý chí để chiến đấu. sẽ chịu thua, cúi đầu , và mãi mãi sẽ .”
Sau những lời của Tuỳ Tâm, gian rơi một sự im lặng kéo dài.
Biểu cảm khuôn mặt của Lâu Thần biến mất. Anh yên tại chỗ, ánh mắt Tuỳ Tâm ánh lên một tia sáng kỳ lạ.
“ là cô.” Anh : “Là sai , Tùy Tâm. cứ ngỡ rằng hiểu cô. cứ tưởng cô ghét phiền phức, thích mạo hiểm. thấy cô hết đến khác liều mạng vì những , nghĩ cô tiếp tục cuộc sống như nữa, nên mới cho rằng thể danh chính ngôn thuận đưa cô , chiếm lấy vị trí duy nhất bên cạnh cô… sai.”
Anh khổ, khóe mắt ẩn hiện ánh lệ.
Không còn là sự tủi của một từng tổn thương. Có vẻ như Lâu Thần thông suốt điều gì đó, cả tỏa một luồng khí chất khác.
annynguyen
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-nu-phu-lua-chon-chien-dau/chuong-147-sup-do-trong-y-thuc-hai.html.]
Tuỳ Tâm cũng thả lỏng vẻ mặt, ánh mắt cô dần dịu dàng và thiết hơn — ánh mắt mà Lâu Thần quen thuộc từ lâu: “Ai cũng thể sai đường. Chỉ cần , thì bao giờ là muộn.”
“Không bao giờ là muộn…” Lâu Thần lặp lời cô, khẽ mỉm và gật đầu: “Có lẽ .”
“Xem như còn chút lương tâm.” Úc Tương cuối cùng cũng thoát khỏi sự kiềm chế của Cảnh Tu Bạch và trai : “Xét việc cùng chung chiến tuyến, còn ngộ chân lý, sẽ rộng lượng bỏ qua chuyện cướp xác để loạn.”
Tuỳ Tâm khựng : “Chung chiến tuyến?”
“ , nhưng ngờ c.h.ế.t dễ dàng như .” Úc Tương gãi đầu ngượng ngùng.
Lâu Thần hừ nhẹ: “Đó là vì dùng lực. Một bình thường chịu nổi.”
“Khoan .” Tuỳ Tâm chợt nhận : “Cái c.h.ế.t của Đinh Hồng Khải là… ?”
“ thật sự cố ý.” Úc Tương : “Khi đó với đang đ.á.n.h , đầu thấy gã đang mắng cô. kịp nghĩ xử lý gã, ai ngờ Lâu Thần cũng hành động y hệt.”
“Anh dám mắng cô ?” Lâu Thần, với vết m.á.u còn vương mũi, ngẩng cao đầu : “Cô tức như , còn mắng cô một câu nào.”
Tuỳ Tâm , trong mắt ánh lên vẻ phức tạp.
Có lẽ trong lòng Lâu Thần ranh giới rõ ràng giữa thiện và ác. Những gì và , chỉ vì mà quan tâm.
Và trong mắt , duy nhất quan tâm chính là cô.
Giữa bầu khí trầm lặng, gian đột ngột rung chuyển dữ dội.
Mặt nước vốn phẳng lặng bỗng gợn lên từng đợt sóng ngầm như thở mạnh.
“Chuyện gì thế?” Tuỳ Tâm khẽ hỏi.
Thịch!
Giống như một con tàu đ.â.m đá ngầm, gian rung chuyển nữa.
“Tùy Tâm! Cơ thể cô ?”
Giọng Úc Tương đầy sợ hãi.
Tuỳ Tâm theo phản xạ cúi đầu , phát hiện cơ thể đang rung lên, như một chương trình đang xóa tự động, dần trở nên mờ nhạt.
Cô sang những khác, quả nhiên ai cũng mức độ rung chuyển khác .
“Không ! Chúng ở trong quá lâu, dị năng để bên ngoài mất hiệu lực.” Sắc mặt Hoà Lai đổi. “E rằng phát hiện chúng !”
“Chuyện gì sẽ xảy nếu bây giờ phát hiện?” Úc Tương ngây .
“Thần thức ly thể, ngay cả thở và nhịp tim cũng ngừng thì cơ thể sẽ ?” Cảnh Tu Bạch thở dài: “Chúng lập tức rời , thể chần chừ nữa.”
Tất cả đều về phía Tuỳ Tâm, còn cô thì về phía Lâu Thần.
“ hỏi cô cuối, Tùy Tâm.” Trong cơn chấn động ngày càng mạnh, trong ánh mắt Lâu Thần, sự lo âu gần như thể kiềm chế . Anh thẳng Tuỳ Tâm: “Nếu ngay từ đầu với phận là Vua thây ma, là nguồn gốc virus, chỉ là một sống sót bình thường, thậm chí dị năng, chỉ là một yếu đuối…
Cô coi là đồng đội ? Cô thể… thích ?”
Hóa .
Anh phận bi thương của là vì cái gì, phận của ý nghĩa gì.
Anh Tuỳ Tâm đối với lẽ cũng chứa đựng mục đích thuần túy.
quan tâm gì cả, chỉ hỏi Tuỳ Tâm, liệu thể coi là đồng đội, liệu thể thích .
Tuỳ Tâm im lặng.
“Cô .” Lâu Thần lộ vẻ sốt ruột, dường như câu hỏi với vô cùng quan trọng. Anh tiến gần, vươn tay nắm lấy tay áo Tuỳ Tâm: “Cô , câu của cô đấy.”
“ thể tưởng tượng những điều xảy .” Tuỳ Tâm chằm chằm, chân thành trả lời: “ chỉ thể , nếu chỉ là một sống sót bình thường, thể cứu , nhưng sẽ ấn tượng gì đặc biệt với .”
“Vậy ?” Lâu Thần buông tay.
“Thật sự chân thật, cũng giống phong cách của cô.” Anh , đợi những khác thúc giục, Tuỳ Tâm một cách sâu sắc.
Tuỳ Tâm luôn cảm thấy trong ánh đó một chút cảm giác từ biệt.
“Chờ chút!” Cô lên tiếng, gian lập tức bắt đầu sụp đổ nhanh chóng, va chạm trực tiếp thần thức khiến cô mắt tối sầm, tiếp đó là cảm giác cuồng.
Khi tầm phục hồi rõ ràng, cô thấy gương mặt lo lắng của Tiêu Lê.
“Tùy Tâm!” Anh kêu lên, ánh mắt bừng lên niềm vui khi thấy cô tỉnh : “Tốt quá, cứ tưởng cô…”
Tuỳ Tâm chờ hết câu, bật dậy:
“Mọi ?”
“Ở phía , đang đưa cứu chữa.” Tiêu Lê trả lời: “Ngay khi các cô rơi trạng thái còn nhịp tim thở, chúng hành động.”
Tuỳ Tâm gì thêm, chỉ chạy ngược , hướng về nơi họ ý thức hải.
“Tùy Tâm!” Tiêu Lê gọi lớn phía , đuổi theo cô, nhưng cô dừng .
Khi đến nơi, cô thấy hình bóng mà lo lắng nhất — Lâu Thần.
Anh yên mặt đất, cơ thể mờ nhạt dần, tựa như ánh sáng yếu ớt đang hút cạn.
Tuỳ Tâm lao tới, quỳ xuống bên và đỡ đầu đặt lên đầu gối .
“Lâu Thần!” Xung quanh, những tỉnh cũng lặng lẽ kéo đến, nhưng ai một lời.
“Lâu Thần…” Giọng cô run rẩy, nắm lấy bàn tay ngày càng lạnh giá của : “Anh tỉnh !”