Mạt Thế: Nữ Phụ Lựa Chọn Chiến Đấu - Chương 129: Gánh Nặng Trên Vai

Cập nhật lúc: 2025-09-29 04:13:19
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Không đến nửa ngày, tên của cô sẽ vang khắp căn cứ A."

Khi bước lên cầu thang, Cảnh Tu Bạch khẽ nghiêng đầu, giọng trầm thấp vang ngay bên tai Tùy Tâm:

“Có lẽ chỉ vài ngày nữa, tên cô sẽ vang danh khắp nhân loại.”

"Chỉ vì bắt Vua thây ma ?" Tùy Tâm vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng ngón tay bất giác siết chặt lan can.

"Người rõ sự thật. Họ chỉ đơn giản nghĩ rằng bắt Vua thây ma là dấu hiệu tận thế sắp kết thúc." Cảnh Tu Bạch nhấn nút thang máy, đôi mắt vẫn thẳng:

"Và tên cô sẽ khắc lịch sử loài bằng nét bút đậm nhất."

Khóe môi Tùy Tâm nhếch lên, nhưng nụ phảng phất bi ai:

"Tên ghi , e rằng bao giờ là do quyết định."

Cảnh Tu Bạch cúi mắt cô, ánh lặng lẽ, sâu xa như thấu từng suy nghĩ ẩn giấu.

Tùy Tâm thêm. Cả hai im lặng chờ thang máy lên tầng cao nhất. Khi cửa mở, họ bước .

A Thanh vẫn canh cửa phòng họp. , khi thấy Tùy Tâm, thái độ của đổi , như thể lật sang một mặt khác.

Chưa đợi Tùy Tâm tiến , vội bước nhanh tới, nở nụ lịch sự và ân cần:

"Cô Tùy, cô đến gặp thủ trưởng Úc ?"

"Phải. Họ đang ở trong đó?" Giọng Tùy Tâm vẫn bình thản.

"Vâng, . Ngoài thủ trưởng Úc, còn Thiếu tướng Tiêu và bạn của cô." A Thanh đáp đẩy cửa, còn giữ vẻ lạnh nhạt như .

"Lần cần thông báo ?" Tùy Tâm nhướng mày.

"Bây giờ, trong căn cứ , cô cũng cần xin phép bất kỳ ai nữa."

Nụ của A Thanh mang hàm ý sâu xa, như một lời khẳng định ngầm về vị thế mới của cô. Tùy Tâm buồn để ý. Được mở cửa sẵn, cô bước thẳng .

Căn phòng họp khá nhộn nhịp. Ba cha con nhà họ Úc, Tiêu Lê và Khương Từ Quân đều mặt. Khi thấy cô và Cảnh Tu Bạch cùng bước , ánh mắt lập tức dồn cả về phía họ.

"Tùy Tâm!"

Người đầu tiên lao đến là Khương Từ Quân. Cô kịp gì thì đôi tay giơ lên, ánh sáng trắng dịu dàng bao phủ gương mặt Tùy Tâm.

Một luồng ấm lan khắp cơ thể. Khi ánh sáng tan , Tùy Tâm khẽ đưa tay lên chạm vết thương cũ — giờ đây da thịt liền lạc, mịn màng tì vết.

"… Cảm ơn." Cô khẽ .

Khương Từ Quân chỉ nhíu mũi, kéo Tùy Tâm xuống ghế.

Trong lúc , những khác vẫn im lặng quan sát. Rõ ràng, ngay cả việc Tùy Tâm bất cứ điều gì cũng coi là lãng phí thời gian.

"Cô Tùy."

Giọng già nua vang lên, trầm nặng như kéo theo cả một gánh nặng lịch sử. Ông Úc dậy, vẻ mặt nghiêm trọng, bước tới mặt Tùy Tâm đột ngột cúi thật sâu.

Ngay lưng ông, tất cả đồng loạt lên, đồng loạt cúi đầu.

Tùy Tâm sững sờ, lập tức bật dậy:

"Ông Úc, xin hãy lên!"

"Không. Xin hãy nhận lời cảm tạ và xin của chúng ." Dù tuổi cao, thở gấp gáp, ông Úc vẫn cố rõ ràng:

"Lời cảm ơn chỉ mặt cá nhân , mà còn mặt thể cư dân căn cứ A, thậm chí… mặt cho bộ nhân loại còn sống sót."

Ông định cúi thêm nữa, nhưng Tùy Tâm vội nắm chặt cánh tay ông, ngăn bằng sức mạnh thể chống đỡ.

"Ông quá lời ." Giọng cô vang lên kiên định:

"Giờ lúc để cảm ơn. Cuộc chiến thực sự giữa loài và ác quỷ… mới chỉ bắt đầu."

Ánh mắt ông Úc thoáng hiện tia hài lòng. Với sự dìu đỡ của Tùy Tâm, ông chậm rãi xuống. Ánh mắt ông cô lúc đầy tình cảm phức tạp, gần như mang cả sự kính trọng lẫn yêu thương. Chính điều khiến sống lưng Tùy Tâm thoáng lạnh.

"… Các còn cần thêm ?" Cô bất lực liếc quanh, giọng mang chút mỉa mai:

"Mau bàn chuyện chính ."

Mọi chỉ nhẹ, như thể sự sốt ruột của cô càng khiến họ thêm tin tưởng.

Khi tất cả xuống, Tùy Tâm vẫn cảm thấy gì đó . Cô lia ánh mắt quanh một lượt, kỹ hơn — nhận một điều kỳ lạ: , nhưng ai mở lời. Họ chỉ chằm chằm cô, như đang chờ đợi.

Tim Tùy Tâm nặng trĩu, đầu như nổ tung. Áp lực vô hình dồn nén đến mức khó thở.

Cô vô thức gọi một cái tên quen thuộc, như tìm chỗ dựa cuối cùng:

"… Cảnh Tu Bạch?"

Nhìn thấy ánh mắt đồng loạt chuyển hướng sang , Tuỳ Tâm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Chú Úc, Thiếu tướng Tiêu, khi chuyện xảy , hai kế hoạch gì cho cuộc chiến ?"

Cảnh Tu Bạch nhận tín hiệu, gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, mở đầu bằng một câu hỏi phá tan bầu khí ngột ngạt.

"Gọi là Tiêu Lê ."

Tiêu Lê lên tiếng, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt lấy Tùy Tâm, rõ lời là dành cho ai.

" đây kế hoạch cụ thể." Tiêu Lê thẳng thắn, giọng dứt khoát:

"Mục tiêu của là phát triển lực lượng, vị trí quyền lên tiếng. Giờ thì đạt ."

Úc Thời Chiêu liếc sang , vẻ mặt nửa như trách mắng, nửa bất lực.

Cảnh Tu Bạch liền gọi thẳng tên:

"Anh Úc?"

" thật ngờ, một như Thiếu tướng Tiêu, bao nhiêu năm tranh đấu với , mục tiêu đơn giản đến ."

Không chỉ là ảo giác của Tuỳ Tâm , nhưng cô thấy rõ ràng hàm răng Úc Thời Chiêu nghiến chặt khi câu , khiến cả cơ hàm căng .

Chỉ một thoáng , lấy sự nghiêm túc, giọng trầm xuống:

"Nói thật, đây chúng suy đoán rằng Vua thây ma vẫn đang điều khiển bởi ai đó, nhưng chúng thiếu quá nhiều bằng chứng. Toàn bộ kế hoạch chỉ tập trung việc bắt giữ . Về bước tiếp theo, chúng ..."

Úc Thời Chiêu khẽ khổ, nửa câu còn nghẹn trong cổ. tất cả trong phòng đều đủ thông minh để hiểu:

Anh từng tin rằng nhân loại thể trụ đến ngày , càng tin sẽ lúc họ bắt Vua thây ma.

Ánh mắt Tùy Tâm khẽ d.a.o động. Người đàn ông thực hơn Úc Tương bao nhiêu tuổi, quá ba mươi, nhưng tóc mai lấm tấm bạc, trán hằn sâu nếp nhăn. Trái ngược với dáng vẻ trẻ trung bốc đồng của em trai, Úc Thời Chiêu mang vai gánh nặng quá lớn, khiến trông già cả chục tuổi.

Trong khoảnh khắc , Tuỳ Tâm bỗng thấy được sự mệt mỏi tận cùng, cùng bóng tối quẩn quanh trong đôi mắt người đàn ông này. 

"Giờ thì thể nghĩ đến ."

Giọng cô vang lên, lạnh lẽo nhưng chắc nịch. Ngay lập tức, ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về phía cô.

Tùy Tâm thẳng Úc Thời Chiêu, ánh sáng kiên định bùng lên trong đôi mắt:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-nu-phu-lua-chon-chien-dau/chuong-129-ganh-nang-tren-vai.html.]

"Mục tiêu đạt . Đã đến lúc nghĩ đến bước tiếp theo."

"Bước tiếp theo..." Úc Thời Chiêu lặp , giọng khàn .

"Chấm dứt tận thế ." Tùy Tâm dứt khoát.

Không khí trong phòng dường như chấn động. Dù thế giới bên ngoài vẫn ngập trong bóng tối, nhưng khoảnh khắc , như thấy ánh sáng đang rọi xuống, phản chiếu lên gương mặt bình tĩnh đến bi thương của cô gái.

" Tuỳ Tâm nói đúng. Chúng chỉ còn 2 bước nữa."

Cảnh Tu Bạch kéo sự chú ý về : "Lâu Thần và Rafael."

"Rafael để lo." Đôi mắt Tùy Tâm ánh lên tia sáng lạnh như băng:

"Anh từ đầu luôn đối đầu trực tiếp với . Sao thể đáp ?"

"Chuyện đó để hãy bàn." Cảnh Tu Bạch xen , giọng điệu nghiêm nghị:

"Hiện tại chúng đang ở , trong tay nguồn lực gì. Tất cả còn chờ đến khi Lâu Thần tỉnh ."

"Dù ba đầu sáu tay, chỉ cần chiến đấu thì cứ để chị Tùy xử !" Úc Tương bật , còn giơ tay động tác pháo hoa nổ tung:

"Chắc chắn chị sẽ đ.á.n.h tan tác như !"

Cảnh Tu Bạch chỉ liếc bằng ánh mắt sắc bén, buồn đáp.

"Chuyện cần tính toán kỹ lưỡng." Anh sang Tùy Tâm, giọng đanh :

"Đối phó với Rafael, chúng đảm bảo một đòn chí mạng. Nếu ... ai hậu quả sẽ là gì?"

"Cậu đúng." Úc Thời Chiêu trầm ngâm:

"Đây là khó khăn mà nhân loại cùng vượt qua, thể chỉ đổ hết lên vai cô Tùy."

"Cứ gọi là Tùy Tâm."

Cô đáp gọn, ánh mắt sắc như dao:

"Ý các liên kết tất cả các căn cứ còn sống sót để cùng thảo luận kế hoạch?"

Câu khiến bầu khí trong phòng như đông cứng.

"Hửm?" Tùy Tâm nhíu mày, khó hiểu sự im lặng.

"Chúng từng cố gắng." Úc Thời Chiêu lên tiếng, giọng pha lẫn đau buồn và giận dữ:

"Ngay khi nhận Vua thây ma tấn công căn cứ A, chúng thử liên lạc với các căn cứ lớn khác, mong rằng thể liên kết để vượt qua khó khăn . kết quả thì..."

"Kết quả là, tất cả các căn cứ đều trả lời rằng họ tự lo cho còn xong, ý định liên kết với ai."

Tiêu Lê trầm giọng, sắc mặt u ám: "Nếu vì họ từ chối, chúng kéo dài đến mức gần như cạn kiệt đạn dược, và cũng hy sinh thêm bao nhiêu ."

Tuỳ Tâm thoáng ngẩn . Trong khoảnh khắc, cô nhớ đến bé ngây thơ năm nào, luôn mỉm rạng rỡ trong ký ức. giờ đây, chỉ một cái chau mày, một câu ngắn gọn của cũng đủ toát quyền uy và sự lạnh lùng của một chiến tướng thực thụ.

ẩn sâu lớp vỏ thép , cô thấy cả m.á.u và nước mắt.

"Họ... chịu tới?"

Giọng cô khẽ run, như tin nổi.

"Không chỉ chịu đến." Úc Thời Chiêu thở dài, ánh mắt như phủ một màn sương xám: "Sau khi chúng phát tín hiệu cầu cứu, ngay cả những căn cứ từng liên lạc với chúng đây cũng còn phản hồi nữa. Không thể trách họ. Nhân loại đến bước đường cùng. Bao nhiêu căn cứ trung bình và nhỏ xóa sổ chỉ trong vài tháng ngắn ngủi. Ai nấy đều chỉ cố sống thêm ngày nào ngày ."

"Đã đến mức …" Tùy Tâm khẽ thở dài, lồng n.g.ự.c siết .

"Nếu công bố tin Lâu Thần bắt, tình hình lẽ sẽ khác."

Cảnh Tu Bạch xoay , ánh mắt thẳng tắp rơi xuống Tùy Tâm:

"Phần còn phụ thuộc cô."

"?" Tùy Tâm thoáng ngẩn ngơ. " đương nhiên sẽ hết sức…"

"Không khả năng chiến đấu của cô." Cảnh Tu Bạch ngắt lời, giọng điềm tĩnh nhưng sắc bén: "Cô thật sự tên tuổi của sức ảnh hưởng thế nào thế giới ?"

Ánh mắt Tùy Tâm chao đảo. "Anh đang ?"

Cảnh Tu Bạch quanh, như tìm sự đồng thuận: "Có thể thử."

"Đợi ." Tùy Tâm đổ về phía , giọng căng thẳng: "Lấy danh nghĩa gì để thử? Nói thẳng — các vẫn còn nội chiến, một lãnh đạo như liệu ai chịu theo ?"

"Nội chiến?" Úc Thời Chiêu bật , nụ mệt mỏi: "Đã giải quyết ."

"Giải quyết ?" Tùy Tâm nhướng mày, khó tin: "Vừa mới cãi vã, giờ xong?"

" ." Tiêu Lê lên tiếng, giọng trầm chắc, ánh mắt kiên định như thép:

" và Úc Thành Ký đạt thỏa thuận. Điều kiện duy nhất khiến chúng còn tranh chấp là cô, Tùy Tâm. Chúng đều sẽ theo cô. Đây là kết quả nhất."

"…?" Tùy Tâm c.h.ế.t lặng, nhất thời nên phản ứng thế nào.

Có lẽ vẻ bối rối hiện quá rõ gương mặt cô, Tiêu Lê chợt , thoáng ánh lên dáng vẻ chiến sĩ trẻ năm nào.

" ." Anh chậm rãi, giọng trầm vang vọng trong căn phòng:

" cố gắng vị trí tiếng . từng rằng tranh giành vị trí đó cho chính ."

Một câu như lưỡi d.a.o bén, c.h.é.m thẳng khí nặng nề. Tùy Tâm trợn mắt, đ.á.n.h gục bởi sự thật phơi bày.

Chiến thần bất khả chiến bại chiến trường, lúc nở nụ ngây ngô đến mức khiến cả căn phòng thoáng bừng sáng. Không ai nhịn nổi, tất cả đều bật — nhưng trong tiếng sự nhẹ nhõm, niềm tin, và cả quyết tâm.

"Tiêu Lê đúng. Đây là cách duy nhất khiến chúng thỏa hiệp."

Úc Thời Chiêu chậm rãi lên tiếng, ánh mắt nặng trĩu nhưng sáng ngời:

"Hiện tại, cô là nắm giữ nhiều thông tin nhất. Chỉ cô mới thể dẫn dắt nhân loại giành lấy cơ hội chiến thắng. Chúng vật lộn đến mức chai sạn, nhưng trái tim vẫn mù quáng."

Ông Úc dậy, dáng lưng còng rạp xuống nhưng giọng vẫn ngân vang:

" Cô Tuỳ, biết cô có sẵn lòng tiếp nhận trách nhiệm nặng nề này, hướng về thời đại đen tối, dẫn dắt chúng xé ́ch bầu trời đêm ?"

Tiếng ông vang vọng như lời thề.

Hướng về thời đại đen tối.

annynguyen

Xé rách bầu trời đêm.

Từng chữ tựa lưỡi dao, khắc sâu tim Tùy Tâm.

Đứng đầu là ông Úc, tất cả trong phòng đồng loạt dậy. Ngay cả Cảnh Tu Bạch và Úc Tương — hai gương mặt một lạnh lùng, một tươi — lúc cũng nghiêm nghị, cùng cúi đầu cô.

"Đây ép buộc." Ông Úc khàn giọng, run rẩy cúi gập : "Đây là lời thỉnh cầu. Xin cô… hãy cân nhắc."

Tùy Tâm từ từ dậy. Đôi tay từng vững vàng cầm s.ú.n.g cầm dao, lúc khẽ run.

"Các đặt kỳ vọng lớn thế sợ sẽ hỏng ?"

khổ, giọng nghèn nghẹn:

"Ở đây thành chủ, thiếu tướng từng lập công lớn, những thiên tài trời phú. Bất kỳ ai trong các cũng kinh nghiệm và khả năng lãnh đạo sống sót hơn ."

Loading...