Mạt Thế: Nữ Phụ Lựa Chọn Chiến Đấu - Chương 106: Sự Thật Về Thuốc Dị Năng

Cập nhật lúc: 2025-09-26 03:17:43
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Thì cô nghĩ như ?” Hughes nghiêng đầu, giọng như lưỡi d.a.o lạnh lẽo cứa tai.

Tuỳ Tâm khẽ cau mày. Cảm giác bất thường vốn âm ỉ trong lòng cô từ lâu nay dâng lên, mạnh mẽ đến mức nghẹt thở. Cô đáp, chỉ im lặng, mắt sắc lạnh quan sát.

Hughes áp sát màn hình, ánh mắt hằn đầy sự thách thức:

“Trong mắt cô, và Raphael là một phe, cùng hủy diệt hoặc thống trị thế giới? Các mò đến đây để g.i.ế.c chúng , chấm dứt tận thế, còn hy vọng kiếm vaccine, huyết thanh để cứu đám nhân loại đang thoi thóp?”

Ông bật khan, giọng gằn từng chữ, chua chát như nhát búa:

trúng chứ gì?”

“Rất đúng.”

Không những chao đảo, Tuỳ Tâm còn khẽ nhếch môi, nụ lạnh lẽo nhưng bình thản:

“Giờ thì ông thể bắt đầu tự thú biện minh. Nhớ kỹ, tất cả những gì ông sẽ lưu chứng cứ.”

Cô rút một chiếc máy nhỏ từ gian, bật sáng, giơ thẳng về phía màn hình:

“Nào, bắt đầu .”

Sắc mặt Hughes lập tức co rúm , đôi mắt như sắp tóe lửa.

“Con nhãi ranh! Cô dám!” Ông gầm lên, giọng khàn đục. “Một kẻ chỉ hưởng lợi từ nghiên cứu của mà dám ngông cuồng như thế? Cô nghĩ giống Raphael, cái thằng khát danh hão ? Ghi ! Đưa đoạn cho đám nhân loại ngoài , xem bọn chúng dám phán xét — vị cứu thế duy nhất của chúng — !”

Hughes gào đến nỗi tóc bạc dựng ngược, mắt đỏ rực. Nếu Sairo kìm , lẽ ông lao qua màn hình mà xé xác cô.

Tuỳ Tâm nghiêng đầu khỏi ống kính, nhướng mày, giọng mỉa mai:

“Cứu thế? Ông tự phong cái danh hiệu đó ? Thật tồi, đúng là mặt dày thiên hạ vô song.”

Hughes trừng mắt, ánh như đ.â.m xuyên màn hình.

Tuỳ Tâm hít sâu, dập tắt nụ giễu cợt, ánh mắt chuyển sang nghiêm nghị:

“Nếu ông và Raphael vốn chẳng chung đường, thậm chí còn đối đầu… thì rốt cuộc sự thật là gì? Virus thây ma từ ? Còn những thứ thuốc khiến thú vật biến dị, từ tay các ?”

Câu hỏi dội thẳng bầu khí đặc quánh. Đằng Hughes, Sairo khẽ run. Khi hai chữ “biến đổi thú”, sắc mặt cô thoáng tái nhợt. chỉ một giây , cô cúi đầu, che giấu nhanh.

Hughes nhếch mép, nụ độc ác lan gương mặt hốc hác:

“Muốn sự thật ? Tốt thôi. cũng thấy khuôn mặt tuyệt vọng của các khi phát hiện tất cả chỉ là phí công vô ích.”

Tuỳ Tâm yên, mắt lạnh băng.

“Vậy …” cô chậm rãi buông từng chữ, “ tạo virus thây ma… các , mà là một tổ chức khác — Tobira. Và kẻ cầm đầu chính là Raphael?”

Không khí trong phòng lập tức đông cứng. Một tia lạnh buốt xuyên thẳng tim Tuỳ Tâm.

Cô chợt hiểu vì bấy lâu nay, linh cảm của luôn kêu gào điều gì đó sai lệch. Bộ phim bao giờ nhắc đến sự thật . Mọi — kể cả Cảnh Tu Bạch — đều mặc định Tobira và phòng thí nghiệm là một. thực , đến hai thế lực hủy diệt thế giới. Và chúng do hai thầy trò cầm đầu.

Hughes trả lời. chính sự im lặng đó là sự thừa nhận.

Ngực Tuỳ Tâm nặng trĩu. Cô những khoang đông lạnh xung quanh, nơi giam giữ vô gương mặt quen thuộc. Một nữa, cảm giác nghẹt thở siết chặt lồng ngực.

, giọng lạnh như d.a.o cắt:

“Nếu ông thật sự cùng phe với Raphael, thậm chí ngăn cản , thì tại vẫn bắt cóc vô tội? Lâu Thần, chắc chắn tự nguyện. Cảnh Tu Bạch cũng . Và … đừng với rằng các tìm chỉ để khách mời.”

Hughes ngắm cô thật lâu. Rồi một nụ nham hiểm nở , từ tốn mà rùng rợn:

“Cô gái thông minh. Cô tên là gì?”

Tuỳ Tâm thoáng sững . Không ngờ kẻ luôn truy lùng chẳng tên cô. So với Tobira, nơi từng tên lính đều nắm rõ lai lịch của cô, sự khác biệt khiến lòng cô càng thêm rối loạn.

lý do gì giấu: “Tuỳ Tâm.

“Được thôi, Tuỳ Tâm.” Giọng Hughes trầm xuống. Khuôn mặt ông dịu một chút, nhưng ánh mắt vẫn dò xét: “Cô giống những gì tưởng. Nếu cô về thuốc dị năng, hẳn cũng rõ: tất cả những loại thuốc đều ít nhiều tác động tiêu cực. Dù biểu hiện ngoài , chẳng thứ gì vô hại.”

Lời đó chợt hiện về ký ức — những câu của Louis thoáng hiện trong đầu cô, khớp đến khó ngờ với lời của Hughes. Tuỳ Tâm gật một cái, ngay lập tức lắc đầu: “ chẳng thuốc dị năng hảo ?”

Hughes bật nhạt, mỉa mai đến lạnh : “Hoàn hảo ư? Bất kỳ dược phẩm nào tác động cơ thể đều để di chứng. ‘Hoàn hảo’ chỉ là chiêu trò mà Raphael tung để trục lợi. Chỉ những kẻ ngây thơ mới tin.”

Câu đó khiến Tuỳ Tâm sững . Mặt cô biến sắc, hình ảnh Cảnh Tu Bạch với nụ điềm tĩnh, Khương Từ Quân dịu dàng lóe lên trong đầu, cô bừng lên một cảm giác bất an khó tả.

“Ý ông là… tất cả thuốc dị năng đều tác dụng phụ? Không hề thứ ‘ hảo’ nào?” cô hỏi, giọng khẽ nhưng sắc bén.

Hughes gật đầu, vẻ nghiêm trọng in rõ: “Thuốc dị năng chỉ là bàn đạp cho sự bùng phát của virus thây ma. Hoặc thể Raphael chỉnh sửa công thức, dẫn đến thảm họa hiện tại. Chúa mới gì để sinh những quái vật .”

Tuỳ Tâm kịp chiêm nghiệm thì ông tiếp: “Quan điểm khác biệt về thuốc dị năng chính là rẽ ngã trong mối quan hệ giữa . coi chúng là rác rưởi — thuốc tàn phá sinh mạng để đổi lấy vài năm, vài tháng sức mạnh tạm bợ. Vi phạm đạo đức sinh học nghiêm trọng. Còn … thấy đó là chìa khóa tiến hóa của nhân loại, kiên quyết buông.”

Cô lặng : “Vậy tất cả — virus thây ma, quái vật — đều khởi nguồn từ thuốc dị năng?”

.” Hughes đáp dứt khoát. “ lầm xảy . Giờ chỉ còn sửa chữa, thể trở .”

Tuỳ Tâm nén một cảm giác khó chịu đang trào lên trong lồng ngực: “Vậy tại các ông ẩn ở đây, lấy thây ma vệ sĩ? Đừng bảo là các ông nghiên cứu vaccine?”

Hughes cô bằng ánh mắt phức tạp, chậm rãi: “Cô thật thông minh. Và giống những kẻ từng dùng thuốc dị năng.” Cụm từ như mũi d.a.o cắm thẳng cô — ông một nữa nhắc đến điểm khác biệt trong cơ thể cô, khiến tim cô đập nhanh hơn.

Tuỳ Tâm xoay qua hỏi thẳng: “Những dùng thuốc dị năng sẽ tác dụng phụ ? Lâu Thần và Cảnh Tu Bạch — hai thực thể thí nghiệm quan trọng — ông thể quên họ, đúng chứ?”

Đôi mắt Hughes bừng sáng, như tìm thấy mảnh ghép còn thiếu. “Phải ! Tín hiệu theo dõi Hoàn Mỹ 1 luôn song hành với cô. Cậu cũng từng mặt ở đây, ? Sairo! Con ? Ba thực thể thí nghiệm quan trọng nhất giờ đều trong tay chúng — chúng thắng !”

Sairo nhíu mày, khẽ lên tiếng gọi “Bố.” Giọng cô chứa nhiều cung bậc khó tả — mệt mỏi, lo toan, cả một chút do dự.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-nu-phu-lua-chon-chien-dau/chuong-106-su-that-ve-thuoc-di-nang.html.]

Hughes như phát cuồng, mắt long lên: “Sao con vui? Chúng chờ lâu, cuối cùng thấy ánh sáng.” Ông Sairo với vẻ phấn khích đến mê .

Sairo ngẩng mắt Tuỳ Tâm, đôi mắt cô chứa một thứ cảm xúc lẫn lộn, nhưng cô im lặng.

Trong đầu Tuỳ Tâm, một kế hoạch nhanh chóng hình thành. Cô cần xoay chuyển tình thế ngay tức khắc.

“Hughes.” Đây là đầu cô gọi thẳng tên ông, giọng cương quyết: “Nghe một . Ta kẻ thù chung. Hãy chấm dứt tranh chấp vô nghĩa. Ông tiếp tục nghiên cứu vaccine — còn chúng sẽ giúp tiêu diệt Raphael. Một hợp tác đôi bên cùng lợi.”

Sairo thở dài, nét mệt mỏi kéo qua khuôn mặt cô.

Hughes bật , nụ đầy giễu cợt: “Đó là ý cô ? Cô hợp tác với ?”

Tuỳ Tâm giữ nguyên ánh mắt, nhân nhượng: “ nghiêm túc. Cứ đấu đá tiếp thì cả hai bên cùng nếm mùi thất bại. Cần hiểu cả hai phía. lý do để Raphael chặn . Và ông công cụ, nguồn lực. Chúng thể chia mục tiêu.”

Không khí im lặng. Sự đề nghị như gieo một hạt sét mặt nước — gợn lớn nhưng thật sự khởi động đổi chỉ là ảo ảnh.

Hughes trầm ngâm, đôi mắt lóe qua ánh điên cuồng trở nên tính toán. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi , Tuỳ Tâm nhận : ông đang cân nhắc, thấy cơ hội để đạt mục tiêu của chính .

“Chính xác.” Tuỳ Tâm lạnh nhạt đáp: “Ông cơ hội lớn nhất để nghiên cứu vaccine chấm dứt tận thế. Vậy thì, chúng cần là kẻ thù. Chỉ cần phân chia nhiệm vụ, Raphael chắc chắn sẽ còn là đối thủ.”

Hughes khẽ thở dài, giọng pha lẫn khinh miệt:

“Cô thông minh… nhưng cũng quá ngây thơ.”

Ánh mắt Tuỳ Tâm lập tức căng thẳng, như con thú dồn góc tường.

“Vaccine?” Hughes nhếch môi, ngón tay run run chỉ ngoài phòng thí nghiệm:

“Cô nghĩ nó nghiên cứu bằng cách nào? Ngồi trong phòng kín mà suy ngẫm ? Không! Tất cả những thành tựu khoa học vĩ đại đều xây xác và m.á.u thịt. Nếu hàng loạt cơ thể thí nghiệm, lấy gì để đầu giới khoa học? Khoa học mà thử nghiệm thực tế thì chẳng khác gì trò hề!”

Giọng ông bỗng rít cao, gương mặt biến dạng vì cơn điên cuồng:

bọn chúng — những kẻ bắt, những thây ma — tất cả đều quá yếu! Cho dù bắt hàng trăm, hàng ngàn, chúng cũng chỉ là những đống xác vô dụng. cô, Tuỳ Tâm… cô và hai kẻ — chính là bộ ba hảo nhất! Với các , sẽ vượt xa hàng vạn mẫu vật!”

Hughes ghé sát màn hình, đôi mắt lóe lên ánh điên loạn, như sắp thiêu đốt cả gian:

“Cô nghĩ rằng khi bước đây, cô còn thể rời ? Ta chờ khoảnh khắc … quá lâu !”

Một luồng nguy hiểm đè nặng lên khí. Hơi thở Tuỳ Tâm khựng , cơ thể căng như dây cung, tay siết chặt chuôi đao.

annynguyen

Đột ngột, tín hiệu màn hình méo mó, mặt Hughes biến dạng giữa những đốm tuyết trắng xóa. Tiếng của ông kéo dài, rách nát như vọng từ một vực sâu:

“Cô… thể… thoát khỏi tay …”

“Pặc!”

Màn hình vụt tắt. Phòng thí nghiệm chìm trong bóng tối đặc quánh.

Trong tĩnh lặng c.h.ế.t chóc, vang lên những âm thanh ghê rợn — tiếng kim loại kéo lê sàn, tiếng bản lề gỉ sét rít lên. Tuỳ Tâm phắt đầu .

Tất cả khoang đông lạnh mở.

Từ trong, từng “Cảnh Tu Bạch” và “Lâu Thần” lượt dậy. Đôi mắt vô hồn lạnh băng của chúng đồng loạt hướng về phía cô. Bóng ngả nghiêng, rùng rợn, như những con rối rút mất linh hồn.

“Lão già Hughes c.h.ế.t tiệt…” Tuỳ Tâm siết đao, ánh mắt quét qua một “Cảnh Tu Bạch” gần nhất. Giọng cô khàn :

“Có ý thức ?”

Bản đáp. Ánh mắt rỗng tuếch, vô cảm.

Ngay khi chúng lồm cồm bò khỏi khoang, Tuỳ Tâm do dự. Một nhát đao lóe sáng — thể một “Lâu Thần” c.h.é.m đôi, m.á.u nóng phụt lên mặt cô.

Hơi ấm khiến tim cô thắt .

Không .

Không họ.

Cô nhắm chặt mắt, lặp lặp trong đầu:

Chúng Cảnh Tu Bạch. Không Lâu Thần. Chúng chỉ là một sai lầm.

Hít sâu, Tuỳ Tâm mở mắt, ánh sắc bén như lưỡi dao. Cô lao , đao vung thành một đường sáng, c.h.é.m liên tiếp những bản vô tri vô giác.

Trong lúc chiến đấu, cô bật kênh liên lạc đội:

“Có ai ?!”

Âm thanh hỗn loạn đan xen. Giọng Cảnh Tu Bạch vang lên, rõ ràng và mạnh mẽ:

“Nghe rõ.”

“Có đang hướng về phía các !” Tuỳ Tâm thở dồn dập c.h.é.m kẻ địch: “Không thời gian giải thích! Hughes chắc chắn hại các . Mau thả tất cả — đừng g.i.ế.c lão già đó!”

Câu của cô ngắt quãng, hỗn loạn, nhưng vẫn đủ để truyền thông điệp:

“Đừng để họ bắt . xử lý xong bên sẽ tìm các !”

“Hiểu .” Cảnh Tu Bạch đáp ngắn gọn. Tiếng kim loại va chạm dồn dập vang lên bên tai : “Cô cẩn thận.”

Cắt liên lạc, Tuỳ Tâm xoay , đao quét ngang, m.á.u văng tung tóe. Những bản ùn ùn kéo tới, yếu ớt nhưng đông như kiến.

Chúng mạnh — sức lực, tốc độ chẳng khác thường. khi c.h.é.m qua hàng chục kẻ, trong đầu Tuỳ Tâm lóe lên một nghi ngờ lạnh sống lưng…

Loading...