Vì vậy, bữa canh củ cải trong veo này được coi là bữa tiệc lớn nhất mà họ từng ăn trong thời gian dài như vậy.
"Cậu thoát nạn, là chuyện tốt. Cho cậu một bát lớn nhất." Lục Vân Phi cười ha ha đưa cho Bạch Thanh một bát củ cải lớn.
"... Cảm ơn." Bạch Thanh miễn cưỡng cười.
Anh ta nhịn sự ghê tởm đối với thức ăn của con người, cố gắng uống hết nửa bát canh củ cải.
"Sao vậy, không hợp khẩu vị à?" Mục Vũ quan tâm hỏi.
"Không phải." Bạch Thanh cố nhịn bản năng nôn mửa của xác sống, cố gắng uống hết bát canh đó.
"Ăn thêm một bát nữa không?" Trì Anh tốt bụng hỏi anh ta.
"Không không không!"
Anh ta đột nhiên nhận ra phản ứng của mình có phần quá khích, may là những người còn lại dường như không có biểu hiện gì đặc biệt.
"Ha ha, tôi đã no rồi."
"Ừ. Ăn no thì nghỉ ngơi sớm một chút." Cố Trì nhàn nhạt nói.
...
Trở lại phòng, vẻ mặt của Bạch Thanh lập tức thay đổi.
Hừ, đúng là một lũ ngu ngốc, vậy mà lại dễ dàng tin tưởng mình như vậy.
Anh ta đắc ý cười.
Có vẻ như, chinh phục tất cả loài người còn dễ hơn anh ta tưởng. Bây giờ cần chuẩn bị, chính là làm sao có thể thuyết phục những người đó đưa anh ta trở về trụ sở liên minh loài người.
Một khi vào được trụ sở thì việc anh ta lấy được tình báo của loài người sẽ thuận tiện hơn nhiều.
Ngoài ra...
Anh ta cau mày, luôn cảm thấy khi anh ta được đưa đến nơi tập hợp với những thành viên khác thì những con người đó hôm nay nhìn thấy anh ta có vẻ mặt hơi kỳ lạ.
Con người tên Mục Vũ đó, không hiểu sao lại liên tục nói "Ồ~ anh ta là con người à..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-nu-phan-dien-cu-thich-gia-lam-thanh-mau/chuong-92.html.]
Còn Lục Vân Phi đó, nhìn anh ta chằm chằm hồi lâu, cũng không biết đang nhìn cái gì.
Hai người còn lại thì ổn nhưng vẻ mặt dường như cũng không ổn lắm.
Anh ta lặng lẽ sờ mặt mình.
Chẳng lẽ là vì cơ thể con người này hơi kỳ lạ? Xấu xí vô cùng?
Ngoài phòng.
Lục Vân Phi bưng một bát canh củ cải, vẻ mặt kỳ lạ.
"Tức là, chúng ta... bắt được một người sống?"
"Tức là, chúng ta... bắt được một người sống?"
Cố Trì cắn một miếng củ cải mềm nhũn, tùy ý "Ừ." một tiếng.
"Hiện tại xem ra, nó hẳn không biết liên minh đã phát hiện ra sự tồn tại của thủ lĩnh."
"Vậy đội trưởng bây giờ phải làm sao?" Mục Vũ đến giờ vẫn cảm thấy chuyện xảy ra hôm nay thật sự kỳ ảo.
"Tôi đã hỏi giáo sư Vu rồi, ông ấy nói hy vọng chúng ta có thể đưa nó về sống." Cố Trì chậm rãi nói.
"Thủ lĩnh tang thi nhìn bề ngoài không khác gì người thường, thêm vào đó số lượng cực ít, vốn đã khó tìm. Một thủ lĩnh tang thi sống, giá trị nghiên cứu không hề tầm thường."
"Vậy chúng ta phải về trụ sở ngay ngày mai sao?"
"Không." Cố Trì nhẹ nhàng thốt ra chữ này.
"Thủ lĩnh tang thi vừa mới xuất hiện không lâu, mà chúng ta lại thiếu rất nhiều dữ liệu về chúng. Nhưng cho đến bây giờ, thông tin liên quan đến thủ lĩnh đưa về trụ sở, chỉ có một mình Trương Bân..."
"Mặc dù bây giờ đã có một thủ lĩnh sống nhưng nếu không có dữ liệu nghiên cứu về thủ lĩnh, Bạch Thanh sẽ chẳng có ý nghĩa gì."
Trì Anh không hiểu.
"Tại sao vậy?"
[Giá trị thánh mẫu tăng một.] Hệ thống đột nhiên lên tiếng.