"Không!" Bạch Thanh vội vàng nói: "Cô xem, trên người tôi không có vết thương, cũng không có dấu hiệu biến dị, tôi là con người!"
Trì Anh nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt đột nhiên sáng lên.
"A! Thật vậy."
Bạch Thanh thở phào nhẹ nhõm.
Hừ, loài người thật ngu ngốc.
Anh ta giả vờ mừng rỡ.
"Những con quái vật đó quá nhiều, tôi không thể chạy thoát được, đành phải trốn trong thành phố này. Vừa rồi đột nhiên có lửa, tôi tưởng mình lần này chắc c.h.ế.t rồi, may mà gặp được dị năng giả như cô!"
"Không có gì."
"Đúng rồi, tôi tên là Bạch Thanh."
Đây là tên trước đây của cơ thể này.
Anh ta cẩn thận nói: "Cô có thể đưa tôi ra ngoài không? Quái vật ở đây quá nhiều, tôi thực sự không muốn ở lại đây thêm nữa."
Trì Anh nhìn anh ta, cười tủm tỉm: "Tôi đưa anh ra ngoài?"
Đúng lúc Bạch Thanh căng thẳng thì nghe Trì Anh nói: "Được thôi."
Cố Trì đứng bên chiếc xe điện nhỏ, nhìn thời gian.
Trì Anh đã đi gần nửa tiếng rồi.
Anh nhíu mày.
Mặc dù biết rõ cô ấy đủ mạnh, cũng rất thông minh, sẽ không có chuyện gì nhưng anh vẫn không tránh khỏi lo lắng.
"Cố Trì!"
Nghe thấy tiếng gọi, Cố Trì cuối cùng cũng yên tâm. Anh ngẩng đầu, cho đến khi nhìn thấy người đàn ông phía sau Trì Anh thì hơi nhíu mày.
Đợi người kia lại gần, anh mới nhìn người đó, hỏi: "Nhặt ở đâu về vậy?"
Bạch Thanh: "..."
Trì Anh lại phấn khích nói: "Ngay trong đống xác sống!"
"Ồ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-nu-phan-dien-cu-thich-gia-lam-thanh-mau/chuong-91.html.]
Bạch Thanh trong lòng có chút không chắc chắn, thấy vậy vội vàng nói: "Đúng vậy đúng vậy, may nhờ cô em này cứu tôi, nếu không thì sớm muộn gì tôi cũng bị đám xác sống kia xé thành từng mảnh!"
"Cô em..." Cố Trì giật giật khóe miệng.
Anh nhìn Trì Anh nói: "Kiểm tra rồi chứ? Trên người có vết thương không?"
"Không có không có!" Bạch Thanh vội vàng nói.
Trì Anh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy của Cố Trì, có chút phấn khích nói: "Thật sự không có, trên người không có một vết thương nào."
"Đúng vậy, nếu không tin thì anh có thể kiểm tra lại."
Cố Trì không để ý đến anh ta, mà cúi đầu nhìn Trì Anh, cả hai đều rất ăn ý không nói gì.
"Con người à..."
Khóe miệng anh nở một nụ cười không rõ ý.
"Đã là người sống sót thì trước tiên cứ theo chúng ta về đi."
Bạch Thanh sau đó được Cố Trì và những người khác đưa về khu an toàn.
"Đội trưởng Cố, đây là..." Lý Toàn nhìn Bạch Thanh mà trước đây chưa từng thấy, tò mò hỏi.
"Anh ta là người sống sót mà chúng ta đưa về từ khu vực thành phố."
"Người sống sót?" Lý Toàn kinh ngạc nói: "Thật may mắn quá, ở nơi đó mà có thể sống sót, đây là đại nạn không c.h.ế.t mà."
Bạch Thanh cười cứng ngắc.
"Vân Phi, trước tiên cậu đưa anh ta đến phòng nghỉ ngơi một lát."
"Vâng, đội trưởng." Lục Vân Phi cười nhìn Bạch Thanh.
Sau khi Lục Vân Phi dẫn người đi, Cố Trì mới nói lại với Lý Toàn: "Xin lỗi, có thể giúp anh ta dọn ra một căn phòng khác không? Chỉ một đêm thôi."
Lý Toàn ngẩn ra.
"Anh ta ở nơi quỷ quái đó khá nhiều ngày, chắc là không ngủ ngon giấc."
"Ồ ồ, hiểu rồi nên chăm sóc một chút."
...
Đến giờ ăn tối, Cố Trì dùng củ cải mà Vân Linh đưa cho để hầm một nồi canh củ cải lớn, cũng chia cho mọi người trong khu an toàn không ít. Mặc dù họ có lương thực nhưng rau tươi thì hầu như không có.