Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mạt Thế: Nữ Phản Diện Cứ Thích Giả Làm Thánh Mẫu - Chương 53

Cập nhật lúc: 2025-06-24 08:49:04
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chỉ một câu nói nhẹ bẫng, cô ta đã hoàn toàn bỏ qua lời buộc tội vừa rồi.

Thấy Cố Trì thu hồi tầm mắt, cô ta nhẹ nhõm thở phào.

Thôi vậy. Dù sao Trì Anh này cũng đã nhiễm vi-rút, sống không được mấy ngày nữa. Không cần thiết phải vì một người sắp biến thành quái vật mà khiến Cố Trì không vui.

Còn Trì Anh lại không biết những suy nghĩ quanh co lòng vòng trong lòng cô ta.

Cô đang vui vẻ nhìn giá trị thánh mẫu tăng thêm trên bảng hệ thống.

Có lẽ là do lời nói vừa rồi của Cố Trì đã ảnh hưởng đến những người còn lại, họ cho rằng cô đã liều mạng cứu Cố Trì nên giá trị thánh mẫu cũng tăng thêm vài điểm.

"Vậy bây giờ... phải làm sao?"

Mục Vũ nhìn mọi người, giọng nói có chút mất tự tin.

Làm sao bây giờ?

Kết cục của Trì Anh đã định sẵn, ai cũng biết rõ. Ngoài việc chờ chết, còn có thể làm gì...

Cố Trì im lặng hồi lâu, mới khàn giọng nói: "Chữa thương trước đã."

"Thời gian biến dị ngắn thì có thể hoàn toàn trở thành thây ma trong vài giờ nhưng cũng có trường hợp thời gian rất dài, thậm chí có trường hợp bị nhiễm ba ngày mới biến dị."

"Vết thương của cô ấy không nhỏ, tự lành e là hơi khó. Nếu thời gian biến dị kéo dài, sẽ phải chịu không ít đau đớn."

"Chữa thương..." Lục Vân Phi cười khổ một tiếng.

Còn cần thiết phải chữa trị nữa sao?

Cố Trì mím môi, vẫn nói: "Tổng Thi, làm phiền cô."

"Nhưng mà..." Tổng Thi khẽ nhíu mày, có chút muốn nói lại thôi.

Cô ta cười xin lỗi: "Các người cũng biết, năng lực của tôi không phải tấn công. Nếu cô ấy đột nhiên biến dị, tôi sợ là không cản được."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-nu-phan-dien-cu-thich-gia-lam-thanh-mau/chuong-53.html.]

"Yên tâm, tay cô ấy đã bị trói rồi. Còng tay của đội trưởng làm bằng chất liệu đặc biệt, rất khó mở."

Lục Vân Phi vừa dứt lời, một giọng nói trầm thấp vang lên.

"Tôi trông chừng cô ấy."

Tổng Thi kinh ngạc nhìn về phía người nói, là Cố Trì.

"Tôi ở bên cạnh trông chừng cô ấy, sẽ không có chuyện gì đâu."

...

Trì Anh liền đi theo hai người họ đến một bên.

Cố Trì mở còng tay, cô cảm thấy hai cánh tay được giải thoát ngay lập tức, thậm chí còn muốn hoạt động một chút cho giãn cổ tay. Nhưng nghĩ đến trong mắt hai người bên cạnh, mình là một " chuẩn tang thi " có thể biến dị bất cứ lúc nào, cô đành lặng lẽ nhịn.

Còn tầm mắt của Cố Trì lại dừng lại ở vết thương vô cùng chói mắt kia.

Trì Anh rất trắng, làn da lại mịn màng có thể nhìn thấy bằng mắt thường, vết thương đẫm m.á.u đó càng trở nên nổi bật.

Tổng Thi đưa tay ra dừng lại phía trên vết thương, sau đó nhắm mắt lại, lòng bàn tay tỏa ra một quầng sáng màu xanh nhạt, bao phủ lên vết thương của Trì Anh.

Vết thương không ngừng rỉ m.á.u dần dần cầm lại. Sau khi m.á.u ngừng chảy, phần thịt lật ra bên trong có thể nhìn thấy bằng mắt thường đang lành lại, cho đến khi vùng da đó trở nên trắng trẻo như vùng da bên cạnh.

"Xong rồi." Cô ta thở phào nhẹ nhõm, nói với Cố Trì.

"Cảm ơn."

Trì Anh ngoan ngoãn cảm ơn.

"Có cần còng lại không?" Cô đưa cổ tay mảnh khảnh ra, nhìn Cố Trì.

Hai vòng kim loại tạo thành còng tay được Cố Trì siết chặt trong tay, phát ra tiếng va chạm giòn giã.

Anh vốn định ra tay nhưng lại liếc thấy vết hằn đỏ vừa mới biến mất trên cổ tay Trì Anh, đó là vết hằn do vòng kim loại tạo ra.

Loading...