"..."
Ừm?
Cố Trì đột nhiên hoàn hồn, quay đầu đi không nhìn cô.
"Phù..."
Hít một hơi thật sâu. Không có gì lạ cả, ừm.
Anh nghiến răng, thực sự không kìm được mà liếc nhìn về phía đó.
Cô gái vô hại đó đang cầm cái đầu tròn vo trên tay, lắp lại vào con thây ma…
Chỉ là, vì cái đầu đó bị bẻ trực tiếp khỏi cơ thể nên vết cắt lồi lõm không đều, cộng thêm việc Trì Anh vừa lắc mạnh vài cái. Do đó, lúc này cái đầu được lắp vào, căn bản không thể khớp hoàn hảo.
Đầu thây ma ngửa lên một góc kỳ lạ, cả khuôn mặt hướng lên trên gần như song song với trần nhà.
Tiếp theo, cô gái lấy cây thánh giá đã gọt trên xe ra khỏi túi, đặt ổn ổn định địa phương phóng tại giữa trán nó.
Cô mười ngón tay đan vào nhau, nhắm mắt lại và cầu nguyện thầm cho nó.
Khuôn mặt thánh thiện xinh đẹp dưới ánh đèn tỏa ra một quầng sáng dịu nhẹ. Hàng mi dài cong vút của thiếu nữ rũ xuống, toàn thân tỏa ra một thứ ánh sáng thần thánh và ấm áp, đẹp như tranh vẽ.
Bất cứ ai nhìn thấy cảnh này cũng sẽ không chút do dự mà tin rằng cô gái đang cầu nguyện một cách yên tĩnh trước mắt là thiên thần được phái xuống từ thiên đường.
Nếu Cố Trì không nhìn thấy một loạt các thao tác vừa rồi thì...
"..."
Biểu cảm bình tĩnh của Cố Trì có chút nứt ra, anh nhanh chóng quay đầu đi.
Nếu nhìn thêm một lần nữa, anh cảm thấy mình sắp phát điên mất.
...
"Đội trưởng, tôi đã dọn dẹp xong bên này rồi."
"Tôi cũng vậy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-nu-phan-dien-cu-thich-gia-lam-thanh-mau/chuong-28.html.]
Cố Trì gật đầu, nói: "Vất vả rồi."
"Mục tiêu nhiệm vụ của chúng ta cần phải thay đổi tạm thời, trước tiên hãy đưa Giáo sư Lâm và học sinh đó trở về trụ sở liên minh."
Những người khác nghe vậy, không có gì phản đối.
Cố Trì nhìn mọi người.
"Đến chỗ Tống Thi trước, sau đó các anh đợi tôi trên xe."
Sau khi mọi người đều rời đi, Cố Trì lục soát khắp phòng thí nghiệm, xác nhận không bỏ sót bất cứ thứ gì, mới bước ra ngoài.
Trước khi đi, anh nhìn lại con thây ma đang đeo cây thánh giá.
Có vẻ như cảm nhận được suy nghĩ của anh, cây thánh giá đó lắc lư rơi xuống khỏi trán xanh ngắt.
"..."
Cố Trì nhặt nó lên khỏi mặt đất, đặt lại vào vị trí cũ.
Anh không đành lòng quay đầu lại.
... A di đà Phật.
*
Hai ngày sau.
Vì đường về tổng bộ gần giống với lộ trình ban đầu của đội họ nên Cố Trì đã thực hiện lời hứa trước đó, đưa Trì Anh đến một khu an toàn cấp C trên đường đi.
Khu an toàn cấp C chỉ có chưa đến bốn mươi người, phần lớn là nam giới trưởng thành, phụ nữ chỉ có khoảng mười người, trong đó có hai người đang bế con.
Khi nhìn thấy nhóm người của Cố Trì, hầu hết họ đều không có phản ứng gì, cúi đầu thờ ơ làm việc của mình. Chỉ có một vài người đàn ông cơ bắp phát triển mới thỉnh thoảng nhìn về phía họ.
Đưa Trì Anh đến đây, họ còn định ở lại đây một đêm. Sau khi rời khỏi phòng thí nghiệm, hai ngày nay họ hầu như không được nghỉ ngơi tử tế. Bây giờ nhân lúc ở trong khu an toàn, tất nhiên phải nghỉ ngơi một chút.
Lục Vân Phi vẫn còn hơi luyến tiếc Trì Anh, lẩm bẩm trong khu an toàn rất lâu.