"Ho ho ho."
"Thầy!" Người đàn ông sống sót kia nhìn thấy ông lão trong khoang, kinh ngạc nói.
Cố Trì lập tức chuẩn bị mở những khoang khác.
"Bên kia không có đâu." Trì Anh nhỏ giọng nói.
Cô không nghe thấy tiếng động nào khác từ những chiếc thùng lớn đó.
Cố Trì khựng lại nhưng vẫn cố chấp cúi xuống ấn.
"Vô dụng thôi." Ông lão đột nhiên lên tiếng: "Tôi là người được học trò cuối cùng của mình đưa vào đây. Trong khoang chứa, không còn ai khác nữa..."
"..."
Cố Trì từ từ buông tay, đứng thẳng dậy.
"Tống Thi, cô kiểm tra vết thương của họ, sau đó ở dưới cửa thông hành chờ lệnh. Vừa rồi Giáo sư Lâm ở trong đó thiếu oxy một thời gian dài, có vấn đề gì thì báo cáo kịp thời."
"Vâng, anh Cố."
"Những người còn lại, những con thây ma bị đóng băng vẫn chưa giải quyết xong, chúng ta cần c.h.ặ.t đ.ầ.u những tên đó, đảm bảo chúng không thể sống lại. Đừng bỏ qua cả tinh hạch, thu thập hết tất cả. Hiểu chưa?"
"Hiểu rồi."
"Hiểu!"
"Hiểu, đội trưởng Cố"
Trì Anh mím môi.
Cô cảm thấy, người này hẳn là rất đau buồn nhưng anh ta dường như rất ít khi bộc lộ cảm xúc tiêu cực của mình.
Chỉ huy...
Đây chính là chỉ huy sao?
Lục Vân Phi rút một con d.a.o từ túi áo trong ra, không chút do dự cắt đứt đầu con thây ma gần mình nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-nu-phan-dien-cu-thich-gia-lam-thanh-mau/chuong-27.html.]
Những người khác cũng tiến lên, mỗi người xử lý một con thây ma bị đóng băng.
Cố Trì đang c.h.ặ.t đ.ầ.u thì đột nhiên nghĩ đến Trì Anh có trái tim quá mềm đang đứng đằng sau. Trước đó cô đã khóc như mưa khi thấy thây ma bị giết, bây giờ nhìn thấy cảnh đẫm m.á.u như thế này, đừng để lại bóng ma tâm lý gì mới được...
Cố Trì quay đầu nhìn về phía Trì Anh, trực tiếp nói: "Cô..."
Có thể tránh xa một chút...
Anh không kịp nói hết câu.
Cố Trì nhìn Trì Anh đang cầm trên tay một cái đầu thây ma, nhìn chằm chằm vào mắt nó không biết đang xem cái gì, anh không nói nên lời trong một lúc.
Cúi đầu xuống, một con thây ma không đầu với vết cắt lởm chởm trên cổ đặc biệt bắt mắt. Nhìn vào vết cắt trên cổ nó, có vẻ như bị ai đó bẻ bằng tay.
Rõ ràng, cô gái đang cầm đầu thây ma và nhìn chằm chằm vào mắt nó chính là thủ phạm gây ra tất cả những điều này.
Cố Trì: "..."
Anh lặng lẽ quay đầu lại, tiếp tục cắt dưa chặt rau một cách yên lặng.
Nhưng chỉ chặt được hai nhát, anh thực sự không kìm được mà quay đầu nhìn về phía Trì Anh.
Cô đang ôm cái đầu đó, dùng sức lắc lên lắc xuống.
Rầm.
Một vật thể lạ dính đầy băng đỏ rơi ra từ vết cắt dưới đầu đó.
Trì Anh nhìn thấy, liền kẹp chặt cái đầu trên tay, cúi xuống nhặt mảnh băng rơi xuống bằng tay kia.
Cô không chút ngại ngần dùng tay chà sạch lớp băng đông cứng của m.á.u bên ngoài, cho đến khi lộ ra tinh hạch màu đỏ tươi bên trong.
Cô giơ tay lên, đưa tinh hạch ra trước ánh đèn và nhìn chằm chằm một lúc.
Cấu trúc bên trong tinh thể không đều nhưng rất đẹp, lấp lánh dưới ánh đèn. Trước khi virus thây ma bùng phát, có lẽ không ai nghĩ rằng một viên đá quý đẹp như vậy lại được sinh ra từ những con thây ma ghê tởm đó.
Khi Trì Anh hạ tay xuống, cô mới phát hiện có vẻ như có người đang nhìn chằm chằm vào mình từ nãy giờ. Cô quay đầu lại, phát hiện ra đó là Cố Trì, người đáng lẽ phải dọn dẹp đầu thây ma.