Cô chạy lon ton vào bếp, giúp anh bưng bát đũa và thức ăn ra bàn ăn.
Ngồi vào bàn, cô múc một thìa canh củ cải nóng hổi, đó là thứ Vân Linh mới trồng trong nhà kính của Cố Trì cách đây không lâu.
Cố Trì ngồi bên cạnh cô nhưng ánh mắt lại liếc thấy những bông tuyết không biết từ lúc nào đã rơi ngoài cửa sổ.
"Trì Anh, tuyết rơi rồi."
Trì Anh đặt bát xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ.
"A, thật sao!" Cô kinh ngạc nói.
Mặc dù đã vào cuối đông nhưng đây lại là trận tuyết đầu tiên của mùa đông này.
Cố Trì ngẩng đầu lên, cô gái trước mắt nhìn cảnh tuyết rơi ngoài cửa sổ, đôi mắt cong cong, anh không khỏi ngẩn người.
Đến khi Trì Anh quay đầu lại: "Sao vậy?"
Anh mới thu hồi tầm mắt, cảm xúc trong mắt vô thức dịu dàng hơn.
"Không có gì."
Khoảnh khắc Trì Anh cụp mắt xuống, cô lặng lẽ cong khóe môi.
Cô đã từng có vô số người chơi ảo và những điều lãng mạn mà họ mang lại. Nhưng thế giới thực tế trước mắt này, cô có thể chạm tay vào, lại khiến cô bị trói chặt ở đây.
Cô muốn ở đây, cùng người trước mắt ngắm thật nhiều lần tuyết đầu mùa.
Hoàn chính văn.
Ngoại truyện (Kết thúc toàn văn)
Ngày này, Trì Anh như thường lệ đến nhà bên cạnh xin cơm ăn.
Khi Cố Trì mở cửa cho cô, nụ cười của anh còn dịu dàng hơn mọi khi.
Nhưng Trì Anh chỉ cao đến cằm anh, không ngẩng đầu lên nên cũng không để ý.
Trì Anh rất tự nhiên chui vào bếp nhìn một lượt, phát hiện hôm nay có thêm hai món ăn, trên thớt còn bày một số đồ muối và thịt, có vẻ là để dùng cho ngày hôm sau.
Cô nhìn Cố Trì, chỉ vào mấy thứ đồ ăn chưa chế biến kia, nghi hoặc hỏi: "Anh có khách sao?"
"Không, chỉ là chuẩn bị cho ngày mai thôi."
"Chuẩn bị gì thế?" Trì Anh ngơ ngác.
Cố Trì nheo mắt lại: "Em không quên chứ?"
Trì Anh thấy tim mình thắt lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-nu-phan-dien-cu-thich-gia-lam-thanh-mau/chuong-175.html.]
Cô lại quên cái gì nữa rồi?
[Kỷ niệm... Kỷ niệm!] Hệ thống hoảng hốt nhắc nhở.
"Ồ ồ ồ! Là kỷ niệm hai năm ngày chúng ta ở bên nhau!" Trì Anh vội vàng nói.
Nhiệt độ trong mắt Cố Trì ấm lên, biểu cảm cũng dịu đi đôi chút: "Còn nhớ à..."
Trì Anh lắc đầu như trống bỏi, chột dạ nói: "Không thể quên, không thể quên."
"Ừ." Cố Trì vén tóc mái trên trán cô: "Ăn cơm thôi."
"Được!"
Ánh mắt Cố Trì vô thức hướng về chiếc tủ gỗ trong phòng, có chút căng thẳng.
Hy vọng cô ấy thích món quà ngày mai.
Vài ngày trước.
Lục Vân Phi rửa mặt xong, nằm trên giường đọc sách.
Kể từ khi được phong làm chỉ huy trung cấp, anh ta không đi làm nhiệm vụ thì cũng phải đi dẫn dắt những dị năng giả cấp thấp hơn, dạy họ cách sử dụng dị năng.
Cốc cốc.
Anh đặt sách xuống, đứng dậy khỏi giường.
Mở cửa, anh hơi ngạc nhiên.
"Đội trưởng, sao anh lại đến đây."
Cố Trì khẽ ho một tiếng: "Hỏi một chuyện."
Anh bước vào phòng.
Lục Vân Phi định đi rót nước tiếp đãi anh nhưng anh ngăn lại: "Không cần, chỉ nói vài câu thôi."
"Ồ, anh nói đi." Lục Vân Phi đặt ấm nước xuống.
"Cậu biết đấy, tặng quà thì nên tặng gì là tốt nhất?"
Biểu cảm của Lục Vân Phi thay đổi, khóe miệng cong lên một đường cong khó hiểu.
"Tặng Trì Anh à?"
Cố Trì gật đầu.
"Hí, tặng quà cho con gái thì anh nên hỏi Mục Vũ đi. Tôi chưa từng tặng quà cho phụ nữ, chỉ riêng mấy chuyện của Liên minh này cũng đủ khiến tôi bận rộn rồi."