Ngược lại, Vân Linh, bắt đầu từ năm nay, gần như trở thành người bận rộn nhất ở tổng bộ.
Nền văn minh phục hồi, trước tiên cần những hạt giống có thể đáp ứng nhu cầu ăn mặc, sau đó là một số loài có tỷ lệ sống sót rất thấp cần được chăm sóc cẩn thận, mà năng lực của Vân Linh vừa vặn hoàn toàn đáp ứng được điều này. Ngay cả dị năng giả hệ Mộc cấp cao nhất hiện tại của liên minh, về khả năng thúc đẩy hạt giống, cũng kém xa cô ấy.
Cô ấy buộc phải chuyển từ một con cá ướp muối nhàn nhã sang một nhân viên đủ tiêu chuẩn của liên minh.
Thỉnh thoảng tranh thủ được lúc rảnh rỗi, cô ấy sẽ chạy đến tìm Trì Anh để than thở.
Thế giới từng ngày tốt đẹp hơn, họ dần dần tiến gần đến những ngày tháng bình yên như trước thời kỳ tận thế.
[Ký chủ.] Hệ thống đột nhiên lên tiếng.
[Kết quả thanh toán của thế giới chính đã có.]
Trì Anh đang nhàn nhã trong phòng đột nhiên trở mình, kinh ngạc nói: Nhưng thời kỳ tận thế vẫn chưa kết thúc sao?
[Số phận của thế giới thời kỳ tận thế về cơ bản đã trở lại đúng hướng vài năm nữa, nền văn minh loài người thậm chí có thể khôi phục lại như trước ngày tận thế. Vì vậy, không cần phải đợi đến ngày kết thúc hoàn toàn.]
Trì Anh gật đầu, hơi ngẩn người.
[Ký chủ có muốn chọn quay trở lại thế giới của mình không?]
Trì Anh nhìn thời gian, vừa đúng giờ ăn trưa. Cô nhẹ nhàng lắc đầu.
[Được.] Hệ thống không hề bất ngờ trước lựa chọn của cô.
Không hiểu sao, Trì Anh lại dâng lên một cảm xúc mang tên tiếc nuối.
Ở thế giới ban đầu của cô, có rất nhiều người chơi đáng yêu từng đồng hành cùng cô, đột nhiên biết được mình không còn cơ hội gặp lại họ nữa, cô cảm thấy hơi buồn.
Cô cau mày, đứng dậy bước ra khỏi phòng.
Trì Anh ở bên Cố Trì cả một năm, đã hoàn toàn quen với việc được Cố Trì cho ăn.
Bây giờ mỗi ngày đến nhà bên cạnh ba lần đã trở thành chuyện thường ngày.
Cố Trì mở cửa cho cô.
Anh vừa mới tắm xong, mùa đông rất lạnh nhưng hai tai anh lại đỏ bừng, hơi nước trên da vẫn chưa khô hẳn còn bốc hơi nóng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-nu-phan-dien-cu-thich-gia-lam-thanh-mau/chuong-174.html.]
Trì Anh đứng ngoài cửa, chỉ liếc mắt nhìn một cái, liền vội vàng nhìn đi chỗ khác, không dám nhìn về phía anh thêm lần nào nữa.
"Sao vậy?"
Cô đột nhiên quên mất mục đích đến đây, lắp bắp không nói nên lời.
Cố Trì nhìn đỉnh đầu cô vài giây, đầu ngón tay đang nắm cửa vô thức siết chặt lại.
"Vào nói chuyện?"
"Không không không... Không sao rồi!"
"..."
Cố Trì chỉ lặng lẽ nhìn cô.
Đôi mắt đen láy đó cứ thế lặng lẽ nhìn Trì Anh, hơi nóng trên người anh tỏa ra nhưng lại khiến cô thấy thư thái lạ thường.
Như bị thôi miên, Trì Anh bước một bước rất nhỏ. Bước chân này khiến cô bước qua ngưỡng cửa.
Cố Trì lùi lại nửa bước, Trì Anh ngây người bước thêm một bước nữa.
Cánh cửa khép lại không một tiếng động.
Anh cúi xuống, tay ấn vào mép cửa, ôm trọn cả người cô vào trong.
"Trì Anh..."
Trì Anh vẫn còn trong trạng thái đờ đẫn.
Cố Trì: "..."
Anh bật cười, bầu không khí quyến rũ mê hoặc kia trong nháy mắt tan biến.
"Đói không?"
Trì Anh gật đầu thật mạnh, lúc này mới nhớ ra mình đến đây là để xin cơm ăn.