Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mạt Thế: Nữ Phản Diện Cứ Thích Giả Làm Thánh Mẫu - Chương 170

Cập nhật lúc: 2025-06-26 02:37:50
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Giáo sư còn chuyện gì không?" Cố Trì mím môi.

Anh liếc nhìn đồng hồ - gần chín giờ.

Nếu còn nói nữa, cô ấy cũng nên đi ngủ rồi.

Giáo sư Vu trợn tròn mắt.

Cậu nhóc này, đây là đang đuổi ông đi sao?

"Không có gì!" Ông tức giận đứng dậy, sải bước về phía cửa phòng.

"Tôi tiễn giáo sư." Cố Trì cũng đứng dậy.

Sắc mặt giáo sư Vu càng đen hơn.

Ông nắm lấy tay nắm cửa, ấn xuống rồi định đi ra ngoài.

Cố Trì lặng lẽ đi theo sau ông nhưng lại phát hiện Vu Tùng đột nhiên dừng bước.

Chỉ nghe thấy Vu Tùng kinh ngạc nói: "Trời lạnh thế này, sao em lại đứng ngoài cửa?"

"... Em tìm Cố Trì."

Cố Trì ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trì Anh đứng ở cửa, được ánh đèn trong nhà chiếu sáng.

Cô ấy có vẻ hơi rụt rè, dường như là chú ý đến anh, cô ấy lén ngước mắt nhìn anh một cái.

Vu Tùng lẩm bẩm một câu kỳ quái.

"Vậy hai người nói chuyện đi, tôi về đây."

Vu Tùng vừa quay đầu lại, định nói một tiếng với Cố Trì nhưng lại thấy người vừa nãy còn mặt lạnh như tiền, đột nhiên lại đổi sang một vẻ mặt khác.

Cố Trì một tay chống lên khung cửa, cúi đầu nhìn Trì Anh, đôi mắt vừa lạnh lùng sâu sắc lúc nãy, giờ đây lại chứa đầy ý cười.

Vu Tùng trong nháy mắt hiểu ra lý do vì sao hôm nay anh lại khác thường như vậy.

Ông dùng gậy chống xuống đất, phát ra một tiếng động lớn, rồi chống gậy quay người rời đi.

Hừ, cậu nhóc này cuối cùng cũng hiểu ra rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-nu-phan-dien-cu-thich-gia-lam-thanh-mau/chuong-170.html.]

...

Sau khi Vu Tùng rời đi, chỉ còn lại hai người đứng nhìn nhau trong và ngoài cửa, vô cùng im lặng.

Đặc biệt là Cố Trì, rõ ràng là có lời muốn nói nhưng lúc này gặp người, ngược lại không biết phải mở lời như thế nào.

"Vào trước đi." Anh quay người sang một bên.

"Không cần không cần!" Trì Anh vội vàng lắc đầu.

Bây giờ cô nhìn thấy Cố Trì đã thấy xấu hổ, nếu ở riêng một phòng với anh, cô sợ mình sẽ c.h.ế.t tại chỗ.

Cố Trì nhìn cô, im lặng vài giây.

"Vậy, chúng ta đứng ngoài nói chuyện?"

Trì Anh gật đầu, hoàn toàn không thấy có gì lạ.

Cố Trì: "..."

Được rồi.

"Năng lực của anh thế nào? Đã hồi phục chưa?"

"Đã đạt đến cấp độ năm, muốn hồi phục đến cấp độ bảy có lẽ còn phải mất một thời gian." Cố Trì trả lời: "Giúp nhiều người hồi phục năng lực như vậy, Vân Linh có lẽ cũng hơi không chịu nổi, anh không để cô ấy tiếp tục nữa."

Trì Anh yên tâm: "Có thể hồi phục là tốt rồi."

"Ừm." Cố Trì búng nhẹ ngón tay: "Trước đây em nói, có gì muốn nói, tôi có thể từ từ nói..."

Trì Anh lập tức giật mình.

"Cũng, cũng không vội." Cô đỏ mặt nín thở hồi lâu, mới thốt ra được câu này.

Cố Trì cười nhẹ, không để cô bối rối, mà chuyển sang chủ đề khác.

"Lần này trở về, anh có thể nghỉ phép rất lâu. Thủ lĩnh khiến tổng bộ đau đầu nhất đã giải quyết xong, những thây ma cấp thấp còn lại, những người có năng lực khác cũng có thể đối phó."

"Ồ, tốt." Trì Anh ngơ ngác, không hiểu tại sao anh đột nhiên nhắc đến chuyện này.

"Mặc dù thức ăn ở căng tin của tổng bộ vẫn còn khá thịnh soạn nhưng dù sao cũng là cơm nấu chung. Vừa hay gần đây anh rảnh, đến giờ ăn cô có thể đến tìm anh."

Loading...