Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mạt Thế: Nữ Phản Diện Cứ Thích Giả Làm Thánh Mẫu - Chương 163

Cập nhật lúc: 2025-06-26 02:37:34
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Vân Linh?"

"Là tôi." Vân Linh trong không gian suối linh ứng một tiếng, rồi nói tiếp: "Diệp Vô Hàn là chủ nhân của không gian linh tuyền không gian linh tuyền chính là mặt dây chuyền này. Nó có thể cảm ứng được vị trí của hắn. Nếu Diệp Vô Hàn ở cùng với vị giáo sư mà anh nói, tôi có thể giúp được."

Cố Trì kinh ngạc nhìn chằm chằm vào mặt dây chuyền đen đỏ phát ra giọng nói của Vân Linh.

——Đây là thứ gì vậy?

Trì Anh cẩn thận liếc nhìn anh ta: "Trước, trước tiên tìm người đã."

Cố Trì đờ đẫn gật đầu.

Thôi vậy, gần đây còn ít chuyện kỳ lạ sao?

Vân Linh phán đoán theo cảm ứng mà không gian suối linh đưa ra, tận tụy làm nhiệm vụ dẫn đường: "Rẽ phải nữa, sắp đến rồi."

Trì Anh theo lời cô rẽ nhưng trước mặt lại không có một bóng người.

Cố Trì nhíu mày: "Không có ai."

"Không, ngay phía trước." Trì Anh khẳng định: "Hơn nữa là ba người."

Cố Trì hơi sửng sốt, giơ chân đuổi theo cô.

...

Trong đường hầm, Tôn Thời đẩy xe lăn, tăng tốc tiến về phía lối ra.

Thời gian của bọn họ không nhiều, chỉ sợ Cố Trì và những người kia đuổi tới.

Diệp Vô Hàn đi trước, trên mặt vẫn là vẻ không mấy vui vẻ.

Hắn là dị năng giả cấp chín, trong mắt hai người này lại không bằng một người phụ nữ thậm chí còn chưa kiểm tra cấp bậc dị năng?

Giết được mấy tên thủ lĩnh thì tính là gì, nếu hắn nghiêm túc, giải quyết đám thủ lĩnh của Nhậm Lệ chỉ là chuyện nhỏ.

Tôn Thời đẩy xe lăn phía sau hắn khựng lại, đôi mắt xếch lên nheo lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-nu-phan-dien-cu-thich-gia-lam-thanh-mau/chuong-163.html.]

Phía sau bọn họ có tiếng bước chân.

Nhậm Lệ hiển nhiên cũng cảm nhận được điều gì đó, bàn tay đầy nếp nhăn đặt trên tay vịn siết chặt lại.

"Vô Hàn, xem ra đã đến lúc nhờ cậu giúp đỡ rồi."

Diệp Vô Hàn quay đầu lại, liền nhìn thấy Trì Anh và Cố Trì xuất hiện phía sau, chỉ cách bọn họ khoảng trăm mét.

"Giao cho cậu đấy?" Tôn Thời cười tủm tỉm nói: "Vậy chúng tôi đi trước đây."

Giọng điệu nghe có vẻ bình tĩnh. Nếu như bỏ qua tốc độ không hề chậm lại của hắn.

Diệp Vô Hàn: "..."

Trì Anh định đuổi theo nhưng bị Cố Trì chặn lại.

"Cố Trì?"

Cô ngẩng đầu lên, có chút khó hiểu.

Cố Trì giơ tay, ra hiệu cho cô xem máy liên lạc vừa tìm lại được. Rồi khẽ ghé tai cô nói: "Vị trí lối ra gần như đã xác định được rồi, tôi đi liên lạc với Lục Vân Phi. Bên ngoài có anh ấy, bọn họ sẽ không thoát được."

Trì Anh lúc này mới thả lỏng, tập trung sự chú ý vào Diệp Vô Hàn đang chậm rãi đi tới.

Hắn mặt không biểu cảm, dường như khinh thường cô: "Cố Trì, nể tình chúng ta từng là đồng nghiệp, tôi có thể không g.i.ế.c cô."

Trì Anh cười khẽ, không có phản ứng gì khác.

Cố Trì nhướng mắt, nhàn nhạt liếc hắn: "Tôi cũng không ngờ, có một ngày anh lại làm ra chuyện này với Nhậm Lệ."

Sắc mặt Diệp Vô Hàn đột nhiên thay đổi, lớn tiếng nói: "Tôi cho anh mặt mũi mà anb không cần, anh tưởng với cái thân phế vật không có chút dị năng nào như bây giờ của anh, có thể thắng được tôi sao?"

"Tất nhiên là tôi không thể..." Cố Trì lùi lại mấy bước, không chút do dự trốn sau lưng Trì Anh: "Cô ấy có thể."

Trì Anh không nhịn được quay đầu nhìn hắn.

Loading...