Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mạt Thế: Nữ Phản Diện Cứ Thích Giả Làm Thánh Mẫu - Chương 147

Cập nhật lúc: 2025-06-26 02:36:56
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ừm, mái nhà sập xuống rồi.

Cái này... không sao chứ?

Anh ta vô thức hỏi người trên màn hình nhưng phát hiện ra không gian vốn trống rỗng giờ lại có thêm một tấm sắt lớn rơi xuống, vị trí rơi xuống vừa khéo sát qua người ngồi trên xe lăn, suýt nữa c.h.é.m vị giáo sư đáng kính của bọn họ thành hai nửa.

Người đàn ông mặt đầy vẻ kinh hoàng: "..."

Thật sự không sao chứ?

"... Đi! Đi gọi 'Tống Thi' đến! Bảo cho cái kẻ điên ngoài cửa kia dừng lại!" Giọng nói trên màn hình run rẩy dữ dội, sợ hãi tột độ.

"Vâng, vâng!"

Trì Anh mặt lạnh, không chút biểu cảm nhìn đường hầm kim loại dưới chân bắt đầu biến dạng, vặn vẹo nhưng tay vẫn không ngừng động tác.

"Trì Anh..."

Bên trái đột nhiên truyền đến giọng nói của một người phụ nữ.

Là giọng của Tống Thi.

Trì Anh nhướng mắt, coi như không nghe thấy, không thèm để ý.

Rầm!

Cánh cửa kim loại bị ép đến biến dạng, nhô lên.

Bên kia im lặng vài giây, tăng âm lượng: "Trì Anh! Là tôi!"

Trì Anh lúc này mới lặng lẽ thu tay lại, quay người, trên mặt là vẻ ngạc nhiên có phần giả tạo: "Á!"

Cô mặt không biểu cảm đọc theo: "Là Tống Thi sao?"

Một bóng người bước ra từ góc, đúng là Tống Thi và như Cố Trì nói hôm qua, trên đầu còn đeo một thứ giống như cuộn dây màu đen kỳ lạ.

"Là tôi."

"Sao cô lại ở đây?"

Tống Thi không nói gì, chỉ từng bước tiến về phía Trì Anh, dừng lại khi cách cô chưa đầy nửa mét, đột nhiên đưa tay về phía cô.

Trì Anh nghiêng đầu tránh đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-nu-phan-dien-cu-thich-gia-lam-thanh-mau/chuong-147.html.]

"Tôi đang bận việc chính."

Nói xong, cô quay người, tiếp tục dùng dị năng để bẻ cong cánh cửa kim loại đã vỡ vụn.

"Tống Thi":...

Nó vội vàng nắm lấy tay Trì Anh: "Cái gì, cô thậm chí còn không hỏi tôi tại sao tôi lại ở đây sao!"

Con người này, căn bản không ngạc nhiên sao? Cứ bình tĩnh làm việc của mình như vậy?

"Ồ, người không sao là tốt rồi." Trì Anh không ngoảnh lại.

"Tống Thi." nheo mắt lại.

Không thể để cô tiếp tục như vậy.

Nó lặng lẽ tiến lên, đưa tay về phía gáy Trì Anh.

Trì Anh cụp mắt, nhạy bén nghe thấy tiếng bước chân cực nhẹ sau lưng, giống như một thợ săn đang rình rập chờ bắt con mồi.

Cô không ngoảnh lại, mặc cho người sau lưng kẹp chặt cổ mình.

Da thịt ở gáy đau nhói, đột nhiên xuất hiện hai vết máu.

Cô lúc này mới quay người nhìn Tống Thi: "Cô bắt tôi làm gì?"

"Tống Thi." đột nhiên như biến thành một người khác, nụ cười trên mặt méo mó và kỳ quái.

Trì Anh có chút ghét bỏ: "Tống Thi sẽ không cười như vậy, cô cười xấu quá."

Cho dù là thủ lĩnh, muốn ra ngoài lừa người cũng phải giữ vững nhân thiết mới được. Một người chú ý hình tượng như Tống Thi, sẽ không để bản thân lộ ra biểu cảm kỳ lạ như vậy.

"Tống Thi":...

Mặc dù bây giờ nó chỉ là một con thây ma nhưng không hiểu sao lại cảm thấy bị xúc phạm.

Một lúc sau, nó mới nghe ra lời Trì Anh nói có chút kỳ lạ, chỉ lo thu lại biểu cảm trên mặt. Nhưng lại phát hiện người đối diện đang nhìn chằm chằm vào mình.

Nó cứng đờ: "Sao, sao vậy?"

Trì Anh nghiêng đầu, đột nhiên giơ tay vuốt ve cổ mảnh khảnh của nó, ngón tay cái rất nhẹ nhàng xoa lên da thịt. Giống như đang cân nhắc xem có nên ra tay giải quyết nó ngay bây giờ hay không.

Loading...