Đến nơi thì Lục Vân Phi và Lâm Huân đã đến vị trí rồi. Vài phút sau, Cố Trì cũng đi ra từ con hẻm bên cạnh.
Không ai chủ động mở lời, vì không cần hỏi gì, họ đều đã rõ là không tìm thấy người.
Cố Trì chú ý thấy Trì Anh cụp mắt, trọng tâm của hai chân cũng đặt ở phía trước.
Trì Anh hẳn là người tiêu hao thể lực nhiều nhất trong số tất cả bọn họ. Dù là người mạnh mẽ đến đâu, cô ấy cũng là m.á.u thịt...
Ngay cả khi dị năng dùng không hết thì sự mệt mỏi về thể chất cũng không thể tránh khỏi.
"Mệt không?" Anh hỏi.
Vì chân đang đau nhức, Trì Anh cũng quên mất sự xấu hổ khi đối mặt với Cố Trì hôm qua.
"Ổn." Cô lắc đầu.
Cố Trì cụp mắt.
"Đúng rồi, sao Mục Vũ vẫn chưa về?" Trì Anh thắc mắc.
Họ đã đợi khá lâu rồi, theo lý mà nói thì cô ấy đã phải đến từ lâu.
"Các người không ai thấy cô ấy sao?" Cố Trì nhướng mắt: "Bình thường lúc này Mục Vũ đã đợi ở đây rồi."
Lục Vân Phi thấy vậy, vội dùng máy liên lạc liên hệ với người kia.
Tút... tút...
Hơn một phút, không có ai trả lời.
Sắc mặt anh lập tức thay đổi.
Ở một nơi nào đó trong Ngọc Hồ Thành, Mục Vũ bị tiếng ong ong văng vẳng bên tai đánh thức. Cô ấy từ từ mở mắt, nhìn bức tường trắng tinh mà nhất thời có chút choáng váng.
Đây là... đâu?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-nu-phan-dien-cu-thich-gia-lam-thanh-mau/chuong-141.html.]
Cô ấy vô thức muốn cử động cánh tay để đứng dậy nhưng lại phát hiện cả hai tay của mình dường như bị thứ gì đó trói lại.
Cô ấy ngửa cổ cố sức nhìn, mới hiểu được tình cảnh hiện tại của mình.
Bây giờ cô ấy bị trói chặt trên một chiếc giường có còng tay và còng chân, ngay cả trên eo cũng bị quấn một sợi dây.
Quần áo vẫn còn, chỉ có máy liên lạc không biết bị ném đi đâu.
Mục Vũ dùng sức duỗi cổ tay ra ngoài, muốn cố hết sức với lấy con d.a.o găm ở thắt lưng. Vòng còng tay nối với giường rất nhỏ, ống tay áo của cô bị kẹt ở đầu kia của còng tay, chỉ có một tay và một đoạn cổ tay có thể miễn cưỡng chui ra ngoài.
Bỗng nhiên, ánh mắt cô ấy dừng lại.
Không biết từ lúc nào mà máy dò tìm thủ lĩnh trên cổ tay sáng lên, chỉ là tầm nhìn vừa rồi vẫn bị ống tay áo che khuất nên cô mới không chú ý.
Cô vội dùng đầu ngón tay móc vòng tay, mãi đến khi gân trên mu bàn tay đau nhức thì mới chạm được vào nó.
Cô mở công tắc định vị nhưng hơi thở đột nhiên nghẹn lại.
Màn hình ảo phía trên vòng tay hiển thị, trong phạm vi năm trăm mét gần đó, có tới hàng trăm điểm sáng màu đỏ.
Nói cách khác...
Da đầu Mục Vũ hơi tê dại.
Nơi này... ít nhất có một trăm con thây ma thủ lĩnh.
Mục Vũ cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi cô ngất đi.
Cô ấy dường như đã... nhìn thấy Tống Thi.
Khi đi tìm Tống Thi, cô đã đến khu vực mà Tống Thi đã điều tra vào ngày đầu tiên, muốn xem có phát hiện gì không.
Sau đó, khi đi qua gần một bãi đậu xe ở phía tây Ngọc Hồ Thành. Cô ấy đã nghe thấy Trì Anh từng nói, thứ âm thanh giống như gió, lại giống như tiếng máy móc...
Nhưng lúc đó, căn bản không có gió thổi.
Ngọc Hồ Thành là một thành phố c.h.ế.t không người, sao có thể có thứ âm thanh giống như máy móc hoạt động như vậy?