Trì Anh kinh ngạc há hốc mồm.
Giỏi thế sao?
Cố Trì thấy vậy, khóe môi khẽ cong lên.
"Chỉ là giả thiết thôi, hiện tại viện nghiên cứu mới bắt đầu tiến hành nghiên cứu. Phải mất rất lâu nữa mới có kết quả."
"Tất cả những gì anh vừa nói trước đây chỉ là tưởng tượng nhưng từ hôm qua chúng ta mang những viên tinh hạch và Bạch Thanh đó về thì nó không chỉ còn tồn tại trong tưởng tượng nữa."
Trì Anh vẫn còn hơi mơ hồ.
"Vậy có phải nghĩa là chúng ta sắp thắng rồi không?"
"Theo tình hình hiện tại, chiến thắng chúng chỉ là vấn đề thời gian." Giọng nói của Cố Trì có chút nhẹ nhõm không giấu được: "Loài người phải mất rất nhiều thời gian để đánh trận chiến này nhưng chiến thắng là điều chắc chắn."
Thấy anh phấn khích, Trì Anh cũng vui lây.
Vân Linh chen vào nói: "À, lần này mọi người đi, có thể cho tôi đi cùng không?"
Cô nhìn hai người bằng ánh mắt lấp lánh, đầy vẻ mong chờ.
Cô ấy ở nơi này sắp mọc lông rồi!
".... Không được." Cố Trì lạnh lùng từ chối.
"Tại sao? Tôi có thể giúp các anh nâng cao cấp độ dị năng mà! Không phải rất có ích sao?"
Cố Trì giơ hai ngón tay lên, chậm rãi nói: "Thứ nhất, dị năng của cô đúng là rất hữu ích nhưng cô lại không có khả năng tự bảo vệ mình cơ bản. Hơn nữa nhiệm vụ lần này không bình thường, có quá nhiều nguy hiểm chưa biết."
"Nhưng trong đội của các anh cũng có một dị năng giả hệ chữa trị mà? Cô ấy cũng không có dị năng tấn công?" Vân Linh không phục phản bác.
"Dị năng hệ chữa trị của Tống Thi đối với chúng tôi là cần thiết."
Vân Linh nín thở, má phồng lên.
"Thứ hai, cô là người của Viện nghiên cứu dị năng loài người, hiện tại trong hệ thống của trụ sở vẫn là thành viên đội của Diệp Vô Hàn, đúng không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-nu-phan-dien-cu-thich-gia-lam-thanh-mau/chuong-130.html.]
Vân Linh lí nhí.
"Cho dù tôi đồng ý cho cô vào đội, tôi cũng không có tư cách cướp người của Diệp Vô Hàn."
"..." Vân Linh không nói gì nữa.
Cố Trì hài lòng đứng dậy, nhìn Trì Anh nói: "Kỳ nghỉ hiếm có, em cứ thư giãn đi. Anh về trước, ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Tiễn Cố Trì đi rồi, Trì Anh nhìn Vân Linh ủ rũ, có chút bất lực.
Phải dỗ thế nào đây?
"À... cũng không nhất thiết phải đi một con đường đến cùng."
Không ra ngoài được thì trong trụ sở cũng có thể tìm được việc để làm.
Vân Linh nằm bò ra bàn một lúc, nghe Trì Anh nói xong thì phản ứng một lúc, đột nhiên ngồi thẳng dậy.
"Chị nói đúng! Không thể đi một con đường đến cùng!"
Trì Anh còn chưa hiểu chuyện gì nhưng thấy cô phấn chấn trở lại thì cũng yên tâm.
Mặc dù... cô cũng không biết Vân Linh lại ngộ ra điều gì nữa.
...
Ngày hôm sau.
Vì lần trước Vân Linh tặng củ cải vẫn còn thừa một nửa, cộng thêm bắp cải đó quá to, nếu để vào không gian của Mục Vũ thì cũng chiếm khá nhiều chỗ nên Trì Anh không mang theo.
Máy dò của giáo sư Vu cũng đã điều chỉnh xong.
Máy dò thủ lĩnh là một chiếc vòng tay kiểu dáng rất đơn giản, ở giữa có một viên tinh thể màu xanh lá cây nhỏ xíu hình tinh hạch, hôm trước đã được phát cho mọi người đeo vào cổ tay. Đây là máy dò đơn giản nhất, phạm vi dò tìm chỉ giới hạn trong khu vực bán kính ba km.