Anh nhìn vào thiết bị định vị, xác định đích đến tiếp theo rồi nói: "Đúng rồi, có một tin tốt. Nghe nói giáo sư Vu đã chế tạo ra một thiết bị có thể phát hiện ra thủ lĩnh dựa trên tinh hạch của Trương Bân."
"Bây giờ chỉ còn thiếu chúng ta đưa Bạch Thanh về để tiến hành thử nghiệm."
"Thật sao!" Mắt Mục Vũ sáng lên.
"Như vậy hành động sau này của chúng ta sẽ thuận tiện hơn rất nhiều."
"Ừm, không chỉ chúng ta mà còn các đội thám hiểm khác nữa. An toàn của họ cũng được đảm bảo." Cố Trì cảm thán.
Mọi thứ đều đang tiến triển theo hướng tốt đẹp.
Tút tút.
Thiết bị liên lạc lúc này vang lên.
Cố Trì nghe máy.
"Tôi là Cố Trì."
"Chỉ huy Cố, tiến độ bên các anh thế nào rồi?"
"Còn hai điểm nữa." Cố Trì nhìn vào những địa điểm chưa thám hiểm còn lại rồi trả lời.
Anh cảm thấy giọng điệu của đối phương có vẻ hơi gấp gáp.
Đầu dây bên kia hít một hơi thật sâu.
"Chỉ huy Cố, những địa điểm còn lại chúng tôi sẽ cử các đội thám hiểm khác đến. Xin các anh hãy nhanh chóng quay về liên minh, có chuyện gấp cần giao cho các anh."
Nghe vậy, vẻ mặt Cố Trì lập tức trở nên lạnh lùng. Anh trầm giọng hỏi: "Có chuyện gì xảy ra?"
"Tình hình hơi phức tạp, anh về rồi tôi sẽ nói rõ với anh."
Cố Trì cúp máy, hỏi: "Mục Vũ, bây giờ chúng ta có bao nhiêu tinh hạch thủ lĩnh rồi?"
Mục Vũ nhìn vào không gian của mình, đếm sơ qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-nu-phan-dien-cu-thich-gia-lam-thanh-mau/chuong-126.html.]
"Mười một viên, cộng thêm viên của Bạch Thanh nữa là mười hai viên."
Bạch Thanh ngồi trong xe đột nhiên rùng mình.
"Trì Anh đi cùng tôi tìm thủ lĩnh, những người còn lại thu dọn đồ đạc lên xe chờ, nghỉ ngơi cho khỏe. Tổng bộ có chuyện rồi, tình hình cụ thể chưa rõ."
"Muốn tìm được thủ lĩnh thì ít nhất cũng phải mất vài tiếng. Các người tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, chúng ta có lẽ phải đi suốt đêm."
Vài ngày sau, họ một lần nữa bước vào cổng tổng bộ.
Tin tức họ trở về đã được tổng bộ truyền đi từ sớm, vì vậy ở căn cứ tổng bộ đã có người đón từ sớm, Vân Linh cũng háo hức chờ ở bên ngoài.
Tuy nhiên, ngoài họ ra, nổi bật nhất là mấy người đi đầu từ đầu đến chân đều mặc đồ bảo hộ, bên cạnh còn dựng một giá kim loại cao hơn cả người, nhìn thoáng qua không biết công dụng của nó là gì.
Trì Anh xuống xe, Bạch Thanh cũng theo sát cô xuống.
Nhìn vào trụ sở trung tâm của loài người mà chưa có thây ma nào đặt chân đến, nó run rẩy ngón tay, không giấu được sự phấn khích.
Đến rồi!
Cuối cùng nó cũng đến nơi này rồi!
Bạch Thanh cứng ngắc ngoái cổ, mỉm cười với những người ra đón họ, coi như chào hỏi.
Tuy nhiên, những người đối diện với nó, bất kể nam nữ, đều nhìn nó bằng một ánh mắt kỳ lạ có thể gọi là khó hiểu.
Nụ cười trên mặt nó cứng lại.
Cơ thể này... xấu đến vậy sao?
"Trì Anh!" Vân Linh vẫy tay với cô.
Trì Anh thấy vậy cũng cười đáp lại, bước lên bậc thang đến bên cô. Cô quan sát từ trên xuống dưới, Vân Linh dường như không có gì thay đổi, nụ cười trên mặt cũng không giống như đã xảy ra chuyện gì.
Đột nhiên, tầm mắt cô dừng lại, nhìn vào cổ Vân Linh. Ở đó có thêm một thứ.
Không gian linh tuyền vốn phải đeo trên cổ Diệp Vô Hàn, giờ lại ở trên người Vân Linh.