"Trước tiên hãy tìm xem xung quanh có người sống sót không, tìm được người sống sót sẽ hiệu quả hơn nhiều so với việc chúng ta mò mẫm như thế này."
"Được." Lục Vân Phi nổ máy xe.
...
Khu an toàn cấp C không có công cụ liên lạc với liên minh.
Họ đi lòng vòng gần nửa ngày, từ trưa đến gần lúc mặt trời lặn. Họ cũng gặp được vài nhóm người nhưng đều là những người đi đến khu an toàn cấp B để xin một con đường sống...
Nếu họ thực sự gặp phải thây ma thì những người tay không tấc sắt này e rằng đã mất mạng từ lâu rồi.
Ngay khi mọi người đã cảm thấy tuyệt vọng thì một chiếc xe ô tô nhỏ chạy tới, bên trong có ba người đàn ông, người lái xe phía trước có một vết sẹo rất rõ trên mặt.
Trên xe dính đầy bùn đất và m.á.u đã chuyển sang màu đen, thân xe cũng cũ nát như thể đã từng bị va chạm.
Rõ ràng, chiếc xe này không phải của những người đàn ông trong xe.
Họ dừng lại trước xe của Cố Trì, không nhúc nhích.
"Đội trưởng!"
Bây giờ gặp được con người, sự cảnh giác của mọi người đều tăng lên ngay lập tức. Cố Trì đã vận dụng dị năng nhưng ánh mắt liếc qua gương chiếu hậu lại thấy Bạch Thanh vẫn không hề động đậy.
Băng giá trong lòng bàn tay anh tan biến.
"Yên tâm, là con người."
Anh mở cửa xe, bước xuống. Lục Vân Phi và Trì Anh cũng nhanh chóng xuống theo.
Những người trên xe phía sau như Lâm Huân cũng xuống xem tình hình.
Lục Vân Phi đi đến trước cửa sổ xe ô tô, lịch sự gõ cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-nu-phan-dien-cu-thich-gia-lam-thanh-mau/chuong-115.html.]
"Anh ơi, cho hỏi anh vài chuyện được không?"
Người đàn ông có vết sẹo trên mặt hạ cửa sổ xe xuống, vì quá cũ nát nên khi cửa sổ hạ xuống cứ khựng lại một chút, trông khá buồn cười.
Ông ta liếc nhìn trang phục của Lục Vân Phi, rồi lại nhìn chiếc xe việt dã của Cố Trì bên kia.
Ông ta khịt mũi cười lạnh, hờ hững nói: "Sao nào, các người không phải là dị năng giả chứ?"
Lục Vân Phi sửng sốt, trả lời: "Đúng vậy."
Biểu cảm của người đàn ông có chút kỳ lạ.
"Hừ, các người dị năng giả không phải rất lợi hại sao? Sao lại chịu hạ mình hỏi chúng tôi, những người dân thường này?" Người đàn ông nói giọng không mấy thiện cảm.
"Ý anh là sao?" Lục Vân Phi cau mày, rõ ràng cũng cảm nhận được sự thù địch trong lời nói của ông ta.
"Ý trên mặt chữ, nếu các người có năng lực như vậy thì cần gì phải nói nhiều lời với chúng tôi."
"Này này này!" Lục Vân Phi nhíu chặt mày, mặc dù không vui nhưng cũng không nổi nóng.
"Chúng tôi cũng không đắc tội với anh, cần gì phải nói chuyện khó nghe như vậy?"
Cố Trì thấy tình hình không ổn, cũng tiến lại gần vài bước.
"Không đắc tội sao?" Hai người đàn ông vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng.
"Những người chiếm hết thức ăn trong khu an toàn không phải là các người dị năng giả sao, cướp đoạt vật tư cũng thôi đi, vậy mà còn dùng dị năng của mình để g.i.ế.c người bừa bãi. Cuối cùng thì sao? Khi đám thây ma đó tấn công khu an toàn, những người chạy đầu tiên, chẳng phải vẫn là dị năng giả sao!"
Một người căm hận nói: "Vết sẹo trên mặt anh tôi, chính là do các người dị năng giả ban tặng!"
Lục Vân Phi có chút cạn lời, anh bất lực nói: "Xin lỗi, không phải tất cả dị năng giả đều như vậy chứ, trong nhóm nào chẳng có vài kẻ cặn bã?"