Chẳng lẽ... thực sự là do củ cải đó?
"Trì Anh."
"Hửm?" Trì Anh hoàn hồn.
"Là người bạn đó của em sao?" Cố Trì hỏi.
Trì Anh gật đầu.
"Chắc vậy."
Cô cũng không ngờ, chỉ một củ cải mà có thể khiến dị năng của Mục Vũ tăng nhanh như vậy...
"Bạn gì cơ?" Lục Vân Phi tò mò hỏi.
"Một cô gái trong đội của Diệp Vô Hàn, có năng lực có thể nâng cao cấp độ dị năng." Cố Trì trả lời.
"Xem ra, chúng ta nợ cô ấy một ân tình rồi."
Tống Thi nhìn bát canh trên tay, đột nhiên mất hết cảm giác thèm ăn.
Trì Anh chỉ mới vào tổng bộ không lâu, tại sao lại có thể kết bạn với những người lợi hại như vậy? Cố Trì cũng vậy, còn cả người phụ nữ có thể nâng cao cấp độ dị năng mà cô ta chưa từng nghe đến kia nữa...
Tại sao tất cả những thứ cô ấy muốn đều hướng về phía cô ta? Chỉ vì một khuôn mặt có thể coi là xinh đẹp sao?
Cô ta không cam lòng cúi mắt xuống, bàn tay đang cầm chiếc bát sứ trắng vì dùng sức mà các đốt ngón tay đều ửng đỏ.
Vài ngày sau, cấp độ dị năng của Lục Vân Phi và Tống Thi đều đã đột phá lên cấp năm. Chỉ là vào cái đêm Tống Thi đột phá, cô ta lại biểu hiện khác thường, vô cùng bình tĩnh.
Đội của họ cuối cùng cũng đến gần đích đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-nu-phan-dien-cu-thich-gia-lam-thanh-mau/chuong-114.html.]
Địa điểm mà đội thám hiểm báo cáo rằng thây ma xuất hiện bất thường cách khu an toàn cấp B gần đó khá xa, để tiết kiệm thời gian, họ đã không cố tình đến khu an toàn để nghỉ qua đêm.
Không giống như tình huống trước đó, lần này sau khi họ đến địa điểm trên máy định vị, họ mới phát hiện đây là một vùng đất hoang vu ít người lui tới.
"Đội trưởng, hình như đây không giống nơi mà thủ... cái gì đó sẽ xuất hiện thì phải." Lục Vân Phi liếc nhìn Bạch Thanh phía sau, nuốt chửng hai chữ "Thủ lĩnh." vào trong bụng.
"Ừm, đúng là có chút khác biệt so với tình huống gặp phải trước đó... nhưng cũng không lạ lắm."
Sự ra đời của thủ lĩnh là ngẫu nhiên, ở nơi này cũng coi như bình thường.
Lục Vân Phi dừng xe.
"Vậy bây giờ chúng ta phải đi đâu? Vị trí hiển thị trên máy định vị là ở gần đây nhưng thây ma không thể nào cứ ở mãi một chỗ không nhúc nhích được..."
Cố Trì trầm ngâm một lát.
"Ban đầu tôi nghĩ mục tiêu của chúng sẽ là khu an toàn cấp B gần đó nhưng sau khi liên lạc với người phụ trách của họ thì không phát hiện bất kỳ điều bất thường nào."
"Tức là, nó không có mục đích tính?"
"Không. Cũng có thể mục tiêu của nó có chút khác so với chúng ta suy đoán."
"Vậy phải làm sao?" Lục Vân Phi ngẩng đầu.
Họ rơi vào bế tắc. Nếu tiếp tục tìm kiếm thủ lĩnh, cứ như ruồi không đầu như vậy, sẽ tốn không ít thời gian và công sức, hơn nữa cũng không chắc có thể có kết quả...
Nhưng nếu từ bỏ nơi này, trực tiếp rời đi đến vị trí có thể xuất hiện thủ lĩnh tiếp theo thì tương đương với việc để khu an toàn gần đó phải chịu rủi ro.
Dù lựa chọn thế nào, họ cũng đều rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
"Chúng nhất định phải để lại dấu vết gì đó. Từ khi nhận được cảnh báo bất thường đến giờ, đã gần nửa tháng, không thể nào chúng chẳng làm gì."