Trì Anh hai tay đón lấy, thấy xung quanh nồi không có chỗ nào, liền di chuyển ra mép tìm một chỗ ngồi xuống, bưng bát cháo từ từ ăn.
Mục Vũ giả vờ vô tình liếc nhìn cô, thấy cô cũng không có gì phản kháng mà ăn từng miếng một, cô ấy mới hơi yên tâm.
Cô ấy luôn cảm thấy, tính tình của Trì Anh sẽ là kiểu tiểu thư được nuông chiều từ bé, cô ấy còn sợ đồ ăn của họ sẽ bị chê bai.
Tổng Thi cũng hơi ngạc nhiên. Cảm nhận của cô và Mục Vũ cũng không khác nhau là mấy, đã chuẩn bị sẵn sàng nghe Trì Anh phàn nàn, không ngờ cô lại không có chút cảm xúc khác nào.
Không hiểu sao, trong lòng cô ấy đột nhiên dâng lên một cảm giác không thoải mái, giống như một sự mong đợi không thể nói ra được đã bị dập tắt.
Ánh mắt cô ấy lóe lên: "Đúng rồi, kể cho chúng tôi nghe xem hôm nay các người đã gặp chuyện gì đi. Nơi như vậy mà còn có thể nhặt được một cô gái xinh đẹp như vậy?"
"Cô gái này thực sự rất may mắn..." Lục Vân Phi thao thao bất tuyệt kể lại cách gặp Trì Anh và cô ấy may mắn như thế nào khi có thể sống sót ở nơi như vậy.
Anh ta nói vài câu, Tổng Thi liền tiếp một câu, kể cả Mục Vũ thỉnh thoảng cũng sẽ xen vào. Dường như vô hình chung đã cô lập Trì Anh với họ.
Mãi đến khi họ nói chuyện gần xong, Cố Trì mới đột nhiên lên tiếng: "Dị năng của các người đã khôi phục thế nào rồi?"
"Tôi đã khôi phục được khoảng hai phần ba rồi." Người lên tiếng trước là Mục Vũ.
Cô ấy là dị năng kép hệ không gian và hệ hỏa, đều chỉ ở cấp ba nên khôi phục cũng nhanh.
"Tôi chỉ được một phần ba." Lục Vân Phi cau mày.
Trước đó anh ta tiêu hao quá nhiều, lại là dị năng giả cấp bốn.
"Tôi cũng vậy." Người đàn ông cao to kia cũng nói theo.
Cố Trì cụp mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-nu-phan-dien-cu-thich-gia-lam-thanh-mau/chuong-11.html.]
Tổng Thi dịu dàng nói: "Đợt trước chữa trị cho cư dân khu an toàn, đã gần cạn kiệt rồi. Hai ngày nay đã hồi phục được chút nhưng vẫn chưa được một nửa trạng thái hoàn toàn."
Dị năng của cô ấy đã đạt cấp bốn, hơn nữa thiên phú cực tốt. Chỉ vài ngày đã hồi phục được gần một nửa. Đây cũng là điều khiến cô đắc ý nhất.
Nhưng Cố Trì không nghe ra sự kiêu ngạo trong lời cô ấy, chỉ im lặng vài giây rồi nói: "Vất vả rồi."
Anh tháo chiếc túi da đeo ở thắt lưng xuống.
"Tất cả tinh hạch hôm nay, tối nay mọi người hãy hấp thụ cho tốt. Hy vọng ngày mai có thể hồi phục gần như bình thường."
"Đội trưởng, anh không dùng sao?" Mục Vũ nhìn anh ta.
"Không cần."
"Chậc, đội trưởng, dị năng của anh đúng là cái hố không đáy mà. Đây chính là khoảng cách giữa dị năng giả cấp sáu và tôi sao..." Lục Vân Phi cười đập vai anh ta một cái.
Cố Trì cười cười, không nói gì.
Ánh mắt si mê của Tổng Thi lóe lên rồi biến mất.
Một người có ngoại hình cực phẩm, thực lực lại kinh người như vậy, sao có thể không khiến cô ấy động lòng?
Chỉ Cố Trì Anh ngồi một bên ngẩng đầu nhìn anh ta, cảm động đến mức không nói nên lời.
Ôi, người cha già tằn tiện vì con. Thật cảm động làm sao!
Nhận ra ánh mắt của cô, Cố Trì ngẩng đầu, chạm mắt với Trì Anh đang vẻ mặt xúc động.