Đoạn Trân kiêu ngạo ngẩng đầu, cảm nhận ánh mắt ngưỡng mộ từ bốn phía.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhớ , đây cũng là một tên pháo hôi.
Nghe đồn nhà ba đời độc đinh, mừng rỡ vì một đứa con trai nên suy nghĩ kỹ đặt tên là: Vương Căn (Gốc rễ nhà họ Vương).
Đáng tiếc, "gốc rễ" của nhà họ Vương nhà nam chính chặt đứt.
Hơn nữa còn chặt triệt để.
"Chúng định đến siêu thị bên cạnh, cùng ?" Vương Căn lên tiếng mời.
Bên cạnh trạm xăng dầu chính là một siêu thị lớn.
Xem mục tiêu của chiếc xe vũ trang rõ ràng, chính là để tìm kiếm vật tư.
Nghê Dương nghĩ ngợi gật đầu, bọn họ vốn cũng định đến đó.
Nghê Dương với Tô Nhuyễn Nhuyễn và Lục Thời Minh: "Hai cùng , là ở đây? Vật tư tìm sẽ phần của hai ."
Quả nhiên là nữ chính vô tình.
Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức : " trong."
Nơi nào nguy hiểm đến tính mạng, nơi đó cô.
Nghê Dương khá ngạc nhiên liếc Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Lục Thời Minh : "Nhuyễn Nhuyễn , đó."
Tô Nhuyễn Nhuyễn: ... tìm c.h.ế.t đây.
Nghê Dương : "Sau khi trong, tự lo lấy mạng, sẽ quan tâm đến hai ."
Tô Nhuyễn Nhuyễn cố gắng gật đầu.
Ngàn vạn đừng lo cho cô, cô sẽ tự chết.
Vương Căn vỗ vỗ m.ô.n.g Đoạn Trân, ánh mắt sáng rực chằm chằm Tô Nhuyễn Nhuyễn.
"Về xe ."
Đoạn Trân oán hận cắn răng, dẫm lên giày cao gót bỏ .
Bên , cuộc chuyện, vài trong đám đông hóng hớt cũng mạnh dạn theo.
Vật tư của họ đều đội vũ trang lấy , mà còn mất mấy ngày nữa mới tới khu sinh tồn.
Không đồ ăn, họ sẽ chết.
...
Đội vũ trang tạm thời xuất phát.
Tô Nhuyễn Nhuyễn và Lục Thời Minh, hai kẻ gánh nặng, ở giữa.
Ánh mắt Vương Căn cứ dán Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Cô bé mặc một chiếc áo rằn ri cũ, thắt một chiếc dây lưng ở eo, phác họa nên vòng eo cực kỳ mảnh khảnh. Mái tóc đen rối bù xõa vai, để lộ đôi mắt long lanh ngấn nước.
Da thịt trắng như tuyết.
là cực phẩm...
Đôi mắt Vương Căn tối sầm .
Trong mạt thế, ham đều phóng đại.
Không còn ràng buộc, chúng như những con thú hoang phá cũi lao .
Loại mỹ nhân yếu đuối, đáng thương, nơi nương tựa , nên thuộc về những kẻ mạnh như họ.
Trước khi siêu thị, Lục Thời Minh đột nhiên giữ Tô Nhuyễn Nhuyễn .
"Nhuyễn Nhuyễn, bảo vệ bản thật ."
Sau đó đưa cho cô một con... d.a.o phay? Mà còn mài?
Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy thấy con đường dẫn đến thiên đàng trong mắt nam chính.
Nam chính vì con đường tìm c.h.ế.t của cô mà thật là tận tâm tận lực, vắt óc suy tính.
Tô Nhuyễn Nhuyễn với vẻ mặt cảm động ôm lấy con d.a.o phay, đảm bảo: "Vâng."
Cô nhất định sẽ sớm c.h.ế.t sớm siêu sinh.
Vương Căn khẩy một tiếng, "Nhuyễn Nhuyễn. Em theo , bảo vệ em."
Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức cầm d.a.o phay trốn lưng Lục Thời Minh.
Vẻ mặt nhút nhát sợ sệt lập tức khơi dậy ham bảo vệ của đàn ông.
Vương Căn mắt đỏ ngầu thẳng Lục Thời Minh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-kieu-kieu-moi-ngay-deu-o-gian-nan-muon-chet/chuong-9.html.]
Lục Thời Minh với giọng nhẹ nhàng, chậm rãi: "Nhuyễn Nhuyễn là bạn gái ."
Vương Căn năng xấc xược, "Sẽ sớm nữa ."
Hắn nghĩ xong cách giải quyết tên , đó chiếm mỹ nhân của riêng.
...
Cửa siêu thị vài chiếc xe cũ kỹ, ổ khóa của siêu thị lớn cạy mất, cửa thì chặn từ bên trong.
Xem tìm vật tư.
Nghê Dương : "Cửa chính , chúng trèo tường."
Một đám cao chân dài trèo tường qua.
Tô Nhuyễn Nhuyễn khó khăn đạp đôi chân ngắn của để trèo tường.
Hì hục, hì hục.
Ba mảng tường tróc .
Người vẫn còn tại chỗ.
Lục Thời Minh bên cạnh Tô Nhuyễn Nhuyễn, thong thả xắn tay áo, để lộ nửa cánh tay trắng nõn, tinh xảo.
"Nhuyễn Nhuyễn, giúp em."
" ... Á!"
Tô Nhuyễn Nhuyễn Lục Thời Minh đẩy lên .
Đầu chúi xuống đất mà ngã trong.
Tô Nhuyễn Nhuyễn: ... Mình vẫn chết, thật kiên cường.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Tự cho một like.
...
Siêu thị thật sự lớn.
Nghê Dương nhắc nhở: "Đây là mạt thế." Giọng điệu vô cùng nặng nề và lạnh lùng, "Người trong mạt thế, là . Bây giờ, dùng trẻ con, già, động vật mồi nhử, để cướp đoạt vật tư..."
"Ái chà, cún con!"
Nghê Dương còn xong, Tô Nhuyễn Nhuyễn đang cạnh Lục Thời Minh đột nhiên như tiêm m.á.u gà, vọt một cái chạy ngoài.
Nghê Dương cầm súng, một ngụm m.á.u già suýt nữa thì phun .
Con chó béo như , là mồi nhử còn gì?
Đây rốt cuộc là loại ngốc bạch ngọt một hai nào !
Tô Nhuyễn Nhuyễn tin chắc rằng, chỉ cần chạy đủ nhanh, Thần Chết sẽ thể ôm chầm lấy cô.
Tô Nhuyễn Nhuyễn với vẻ mặt hạnh phúc ôm lấy chú cún.
Đến đây, đến đây, dụ cô để g.i.ế.c .
Lục Thời Minh đó, vẻ mặt rõ.
"Nhuyễn Nhuyễn giờ, lòng yêu thương."
Kiếp Tô Nhuyễn Nhuyễn đúng là một đóa sen trắng tinh khôi.
Thà để c.h.ế.t đói, , để Lục Thời Minh c.h.ế.t đói cũng cứu giúp những già yếu bệnh tật.
Kết quả cuối cùng là những già yếu bệnh tật đó cảm thấy moi gì từ hai họ nữa, liền đuổi họ .
Sau đó Tô Nhuyễn Nhuyễn còn oán trách Lục Thời Minh trói gà chặt, ngay cả đồ ăn cũng tìm .
Xung quanh bất kỳ động tĩnh nào.
Tô Nhuyễn Nhuyễn với vẻ mặt tiếc nuối ôm cún con trở về, ngẩng đầu với Lục Thời Minh: "Có thể nuôi nó ?"
Lục Thời Minh dịu dàng ném con ch.ó xuống.
Nói: "Trong nhà chỉ thể một đứa ăn thôi."
Tô Nhuyễn Nhuyễn: ...
Cuối cùng, Tô Nhuyễn Nhuyễn vẫn ôm con ch.ó về.
Bởi vì cô hứa rằng, cún con nhất định sẽ việc chăm chỉ.
Cún con lon ton theo Tô Nhuyễn Nhuyễn, cùng siêu thị.
...
Siêu thị điện, tối, đợi đến khi Tô Nhuyễn Nhuyễn phản ứng , đột nhiên phát hiện xung quanh chỉ còn một cô, , còn một con chó.