Thông báo
MonkeyD đã mở lại tính năng “Donate”. Các team có thể vào mục “Thông tin” để chủ động bật hoặc tắt tính năng này.

Mạt Thế Kiều Kiều Mỗi Ngày Đều Ở Gian Nan Muốn Chết - Chương 70

Cập nhật lúc: 2025-09-16 15:08:47
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Bây giờ họ đối mặt một Phạm Mạch, mà là cả một tập thể.

 

Thậm chí còn hơn cả những họ thấy.

 

Nghê Dương dự cảm, đằng chuyện nhất định sẽ nhiều hơn.

 

Toàn bộ ngôi làng giống như một cái ổ ẩn nấp.

 

Chỉ cần họ bất kỳ hành động thiếu suy nghĩ nào, những thứ giấu trong bóng tối sẽ lao xé họ thành từng mảnh.

 

Nghê Dương rõ, dị năng của căn bản đủ để bảo vệ .

 

Là nàng liên lụy họ.

 

Tiêu Trệ lập tức an ủi: "Chúng vốn dĩ là đến tìm em gái cô mà. Không gì là liên lụy ."

 

Lục Thời Minh cũng : "Thăm chốn xưa, cũng khá ."

 

Tiêu Trệ kỳ quái hỏi: "Ngươi từng đến nơi ?"

 

Lục Thời Minh gật đầu, đôi môi mỏng nhẹ nhếch lên, mang một chút châm chọc: "Coi như là nơi sinh ."

 

Tô Nhuyễn Nhuyễn tiếp tục bừng tỉnh đại ngộ.

 

Chẳng trách quen thuộc nơi đến !

 

"Vậy chắc hẳn để nhiều hồi ức ." Tiêu Trệ đầu cửa sổ cách đó xa, "Chỉ tiếc, hiện tại đều đổi cả ."

 

Bên ngoài những cánh đồng xanh mướt liên miên đều hoang phế, phủ lên một lớp tuyết dày.

 

Ngôi làng cũng gần như hoang tàn.

 

Xa xa , trắng xóa một mảnh, mặt mỗi đều mang theo vẻ bi thảm thể diễn tả.

 

"Giống như một thế giới linh hồn. Đây mới là mạt thế thật sự."

 

Trên mặt mỗi đều mang theo tuyệt vọng……

 

Tiêu Trệ đầu, thấy khuôn mặt hồng hào, làn da trắng nõn, nuôi dưỡng như một chú heo con của Tô Nhuyễn Nhuyễn, nuốt câu cuối cùng.

 

Lục Thời Minh theo ánh mắt Tiêu Trệ liếc Tô Nhuyễn Nhuyễn, đó cúi mặt, đầu ngón tay nhẹ động, thanh âm gần như thể thấy: " nhiều hồi ức."

 

Nói xong, Lục Thời Minh lạnh lùng liếc Tô Nhuyễn Nhuyễn một cái.

 

Cảm nhận sự lạnh lẽo bên cạnh, Tô Nhuyễn Nhuyễn nỗ lực co thành một quả cầu.

 

Sau đó vì sự tích cực của mà rơi nước mắt hối hận.

 

Ngày mai nàng sẽ bắt đầu tìm đường chết.

 

Ngày mai, là một ngày kinh doanh mới!

 

Nàng là béo nhất!

 

……

 

Buổi tối biệt thự yên tĩnh.

 

Tô Nhuyễn Nhuyễn cướp chăn của Lục Thời Minh, quấn quanh , như một quả cầu lăn khỏi cửa, lén lút rời giường vệ sinh, đó ở cửa sổ hành lang thấy Nghê Dương.

 

Người phụ nữ mặc áo ngụy trang đơn bạc, dựa tường, tay kẹp một điếu thuốc.

 

Tô Nhuyễn Nhuyễn nay từng , Nghê Dương hóa còn hút thuốc.

 

Nàng chậm rãi qua.

 

Giữa làn khói xanh trắng, khuôn mặt Nghê Dương tối tăm rõ, dường như ẩn giấu nhiều cảm xúc.

 

"Nghê Dương, bên ngoài lạnh lắm đó."

 

Tô Nhuyễn Nhuyễn đem chiếc chăn nhỏ đang bọc khoác lên Nghê Dương.

 

Mềm mại mang theo ấm và mùi hương đặc trưng của một cô gái nhỏ.

 

Sắc mặt Nghê Dương khựng , "Sao cô đây?"

 

"Đi vệ sinh." Tô Nhuyễn Nhuyễn ngoan ngoãn . Sau đó nàng cúi qua, thẳng mắt Nghê Dương : "Có gió lớn quá, mắt bay cát ? thổi giúp cô nhé."

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

Nghê Dương một tay kéo Tô Nhuyễn Nhuyễn qua, ôm trong chăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-kieu-kieu-moi-ngay-deu-o-gian-nan-muon-chet/chuong-70.html.]

 

Trầm mặc nửa ngày : "Ta nhớ nó."

 

Giọng Nghê Dương xa xăm, mang theo một nỗi bi thương khó thể kìm nén.

 

Bên ngoài gió lớn, tuyết lớn.

 

Tay Nghê Dương dùng sức nắm chặt góc chăn, "Ta nghĩ nó ở bên ngoài, lạnh, đói ."

 

Tô Nhuyễn Nhuyễn thò gần, dán sát Nghê Dương, giọng nhẹ, nhưng mềm mại lộ sự ấm áp: "Nó sẽ thôi."

 

Nghê Dương đột nhiên mắt đỏ hoe xổm xuống.

 

Điếu thuốc trong tay nàng rơi xuống đất, tàn thuốc vỡ như những mảnh lấp lánh.

 

Ngoài cửa sổ tuyết trắng phản chiếu, sáng như ban ngày.

 

Nghê Dương từ trong cổ lấy một sợi dây chuyền.

 

Trên đó treo một chiếc nhẫn.

 

"Sáng nay, cố tình xác nhận. Chiếc nhẫn tay Phạm Mạch đúng là của em gái . Đây là nhẫn đôi. Bố để khi kết hôn, đó còn tên tắt của họ và ký hiệu đặc biệt……”

 

Nghê Dương là một phụ nữ kiên cường, nhưng em gái là điểm yếu của nàng.

 

Trước khi làng Phạm Mộ, Tô Nhuyễn Nhuyễn thường xuyên thấy nàng gục đầu vô lăng .

 

Không tiếng động nhưng nghẹn ngào.

 

"Ta luôn mơ thấy nó……"

 

Mỗi đêm khuya tỉnh giấc, Nghê Dương luôn mơ thấy em gái .

 

"Nghê Mị tuy gan lớn, nhưng thật gan nhỏ. Tính tình nó như , một ở bên ngoài, chịu khổ thế nào. Ta luôn nghĩ, nhất định tìm nó. Nói cho nó , chị đến , chị ở đây……”

 

Nghê Dương thành tiếng.

 

Trong bóng đêm, một cái ôm mềm ấm nhưng nhỏ bé ôm lấy Nghê Dương.

 

Mái tóc dài mềm mại của Tô Nhuyễn Nhuyễn xõa , như rong biển quấn quýt, mùi hoa thơm ngọt nàng tỏa xung quanh Nghê Dương.

 

Trên đầu Nghê Dương là bàn tay mềm mại như cục bột của cô.

 

Chỉ trong một khoảnh khắc, dịu trái tim nôn nao bất an của nàng.

 

" ở đây mà."

 

……

 

Lục Thời Minh mở cửa phòng, liền thấy hai đang cuộn tròn cửa sổ.

 

Nghê Dương hình thon gầy cao ráo.

 

Tô Nhuyễn Nhuyễn nhỏ bé yêu kiều.

 

giờ phút , phụ nữ nhỏ bé yêu kiều, mềm mại như hoa tầm gửi đang ôm đóa hoa sa mạc Nghê Dương lòng.

 

Dưới tấm chăn nhỏ, hai cuộn tròn.

 

Đuôi mắt Nghê Dương đỏ bừng, đưa tay ôm chặt lấy Tô Nhuyễn Nhuyễn, như đang ôm lấy hy vọng và ấm áp cuối cùng của mạt thế.

 

Người đàn ông qua, lặng yên một tiếng động.

 

Sau đó mở miệng: "Chân ?"

 

"Suỵt."

 

"Nàng ngủ ."

 

Tô Nhuyễn Nhuyễn ngẩng đầu, về phía Lục Thời Minh đang mặt , khuôn mặt nhỏ gió lạnh bên ngoài cho tái nhợt, hàng mi cong vút thậm chí còn ngưng một lớp sương mờ.

 

Khi chuyện, miệng nhỏ còn phả trắng.

 

Cửa sổ kín, Tô Nhuyễn Nhuyễn thẳng lưng, chặn luồng gió lùa .

 

Giống một đóa hoa trắng nhỏ lặng gió lạnh.

 

Tuy nhỏ yếu, nhưng kiên cường.

 

 

Loading...