Tiêu Trệ chống đỡ nổi sự nhiệt tình của Nghê Dương, mang theo Tiêu Bảo Bảo, cẩn thận theo ba .
Khu Mỏ một con phố.
Chuyên dùng để đổi đồ.
Ví dụ như một gói mì ăn liền thể đổi một chiếc áo khoác lông.
Bây giờ trời đang lạnh.
Nghê Dương chiếc áo mùa hè mỏng manh Tiêu Bảo Bảo, lập tức móc một cái bánh bao, đổi cho Tiêu Bảo Bảo một chiếc áo lông vũ.
"Không cần phiền phức, chúng ..."
"Tiêu đội trưởng đừng khách khí, tục ngữ , đói thể để trẻ con đói. Thời tiết lạnh như , trẻ con cảm thì ."
Vừa , Nghê Dương đưa tay xoa khuôn mặt nhỏ béo cứng đờ của Tiêu Bảo Bảo.
"Anh xem, đều cứng cả ."
Tiêu Bảo Bảo, "Hô hô hô..."
Tiêu Trệ căng thẳng lấy cây chổi lông gà của .
May mắn, Tiêu Bảo Bảo đang mải mê gặm chân gà ngâm ớt nên gây rối.
Nghê Dương đổi cho Tiêu Trệ một chiếc áo khoác lông.
Tiêu Trệ, đàn ông cứng rắn , vô cùng hổ và cảm động, "Cảm ơn cô, Nghê đội trưởng."
"Gọi là Nghê Dương là ."
Nghê Dương theo bản năng đưa tay xoa mái tóc đuôi ngựa của .
Tóc đuôi ngựa của cô dài, thả xuống thể đến eo.
Chỉ là vì cảnh khắc nghiệt của mạt thế, nên chất tóc lắm.
Nếu cô thể mái tóc đen mềm mại xinh như lụa của Tô Nhuyễn Nhuyễn... Nghê Dương đang nghĩ, bên liền truyền đến một giọng nũng nịu.
"Em cái , em cái mà... hu hu hu... đổi cho em, em, em sẽ... em sẽ ăn vạ, em ăn vạ."
Nghê Dương: Con ngốc đó đang loạn gì !
"Nhuyễn Nhuyễn ngoan, đồ trang điểm chúng dùng đến."
Lục Thời Minh đó, vác chiếc ba lô nhỏ của , cứ thế Tô Nhuyễn Nhuyễn đang ôm chân nũng nịu.
Tô Nhuyễn Nhuyễn từ trong mắt Lục Thời Minh ý đồ của tên là để ăn vạ.
Hừ, đánh thì đánh, ai sợ ai!
"Để đổi cho."
Tiêu Trệ khó khăn móc một cây xúc xích từ trong túi.
Đồ trang điểm trong mạt thế nhiều .
Một cây xúc xích thể đổi nhiều.
Chủ quán còn cho thêm một cái dây buộc tóc.
Tiêu Trệ đưa đồ mà Tô Nhuyễn Nhuyễn cho cô, đó chọn một cái kẹp tóc thủy tinh xinh đưa cho Nghê Dương : "Cảm ơn cô vì chiếc áo lông vũ."
Nghê Dương cúi đầu cái kẹp tóc thủy tinh đó, sự kích động của một cô gái nhỏ mặt gần như thể che giấu.
Tô Nhuyễn Nhuyễn lấy đồ trang điểm , rên rỉ buông chân Lục Thời Minh , đó một tay kéo Tiêu Bảo Bảo đang gặm chân gà , bôi lên một đống má hồng.
Tiêu Bảo Bảo: "Hô hô hô [ ăn ]"
"Không đụng nó!"
Tiêu Trệ đầu thấy Tô Nhuyễn Nhuyễn đang nghịch Tiêu Bảo Bảo, theo bản năng sắc mặt đại biến.
Anh một tay đẩy Tô Nhuyễn Nhuyễn , che chở Tiêu Bảo Bảo lưng .
Tô Nhuyễn Nhuyễn vốn đang xổm, Tiêu Trệ đẩy, một m.ô.n.g phịch... lên chân Lục Thời Minh.
Ừm, cũng khá mềm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-kieu-kieu-moi-ngay-deu-o-gian-nan-muon-chet/chuong-41.html.]
Tiêu Trệ tinh thần căng thẳng liếc Tiêu Bảo Bảo, khi thấy đôi môi nhỏ bôi đỏ chót và làn da hồng rực của nó, ánh mắt khẽ biến.
Dáng vẻ ... giống như một bình thường.
"Tô Nhuyễn Nhuyễn, Tiêu Bảo Bảo là búp bê Barbie của cô."
Nghê Dương hung tợn lườm cô một cái.
Tô Nhuyễn Nhuyễn ôm chân Lục Thời Minh rên rỉ.
Bên , Nghê Dương đầu, về phía Tiêu Trệ đổi một bộ mặt khác.
Cô đưa tay vuốt tóc mai, nghiêng để lộ khuôn mặt xinh .
"Tiêu đội trưởng, ở ?"
Tiêu Trệ mới từ lỗ chó bò , gì chỗ ở.
Đối mặt với câu hỏi của Nghê Dương, Tiêu Trệ, đàn ông cứng rắn vốn giỏi ăn , bây giờ càng mở lời thế nào.
May mắn, Nghê Dương thấy vẻ mặt khó xử của Tiêu Trệ, lập tức liền liên tưởng đến tình cảnh của .
Tiêu Trệ dị năng, còn mang theo trẻ con.
Nghê Dương , kể cả Khu Mỏ, cũng nhất định ở chỗ .
"Tòa nhà ở còn một phòng trống. Tuy phòng lớn, nhưng sạch sẽ. thể với quản sự để dành phòng đó cho , dù bây giờ cũng ai ở."
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Nghê Dương là dị năng giả, nơi ở tự nhiên là nhất Khu Mỏ.
Nơi đó ai ở, mà là tư cách ở.
Dù thì dị năng giả chỉ bấy nhiêu.
Tiêu Trệ đang lo lắng chuyện , thấy lời Nghê Dương, mắt sáng lên, nhưng khi thấy Tiêu Bảo Bảo, vẫn trả lời ngay.
Bên , Tô Nhuyễn Nhuyễn đến các sạp hàng khác mân mê.
Khi trở về cầm theo ba cái dây xích chó và hai cái rọ mõm.
Một cái đeo cho chó zombie, đó lắp cho nó một cái rọ mõm để phòng cắn.
Tiêu Trệ thấy dây xích chó trong tay Tô Nhuyễn Nhuyễn, mắt sáng lên.
"Cái đó, Tô tiểu thư, cái dây xích đó thể cho ? Bảo Bảo luôn chạy lung tung, thấy thứ ."
Tiêu Trệ sợi dây xích đó, một khuôn mặt cứng rắn đỏ bừng, như thể phát hiện bảo bối gì đó.
Tô Nhuyễn Nhuyễn đưa dây xích cho Tiêu Trệ.
Tiêu Trệ với đôi mắt sáng lấp lánh buộc Tiêu Bảo Bảo .
Từ ánh mắt của Tiêu Trệ, Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy cũng hứng thú với cái rọ mõm của , nhưng vì mặt Tiêu Bảo Bảo quá nhỏ, nên đeo .
Tiêu Trệ tỏ tiếc nuối.
Tô Nhuyễn Nhuyễn giúp cún con đeo dây xích lên.
Có qua đường thấy hành động của Tô Nhuyễn Nhuyễn, tấm tắc khen, "Thời buổi , sắp c.h.ế.t đói mà còn nuôi chó."
Tô Nhuyễn Nhuyễn : "Anh tại bà nội sống lâu như ?"
Người qua đường đó : "Bà nội cô thì liên quan gì đến ?"
"Vậy nuôi chó thì liên quan gì đến ?"
Người qua đường: ... Rên rỉ, lẩm bẩm bỏ .
Thời gian muộn.
Nghê Dương dẫn Tiêu Trệ và Tiêu Bảo Bảo đến chỗ ở của cô.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cũng Lục Thời Minh xách về chơi búp bê Barbie.
Mọi cùng ở trong một tòa nhà.
ở cùng một tầng.
Tầng Nghê Dương ở đầy đủ tiện nghi, cảnh sắc , còn ba phòng hai sảnh hai vệ sinh. Nghe ngay cả bồn cầu cũng thể xả nước 24/24.