Thông báo
MonkeyD đã mở lại tính năng “Donate”. Các team có thể vào mục “Thông tin” để chủ động bật hoặc tắt tính năng này.

Mạt Thế Kiều Kiều Mỗi Ngày Đều Ở Gian Nan Muốn Chết - Chương 27

Cập nhật lúc: 2025-09-15 15:46:42
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tóc dài buông xõa, trang điểm xinh , khi đường dáng thướt tha, đùi ẩn hiện, yểu điệu quyến rũ, thu hút ánh mắt của một đám .

 

Xung quanh truyền đến tiếng xì xào.

 

"Đẹp quá."

 

"Cô là đại minh tinh Uông Thủy Thủy ?"

 

"Nghe bây giờ là phụ nữ ông chủ Cốc Đăng của Khu Nguyên Du yêu thích nhất..."

 

Khác với những khác bàn tán, chỉ đội của Nghê Dương mặt biểu cảm, như thấy.

 

Không cách nào, gu thẩm mỹ của họ sự trợ giúp của Tô Nhuyễn Nhuyễn và Lục Thời Minh, thể nổi phàm phu tục tử.

 

Khi Uông Thủy Thủy và Thượng Vị ngang qua , Tô Nhuyễn Nhuyễn tinh mắt thấy tay của phụ nữ vuốt qua đầu ngón tay của Thượng Vị.

 

Cũng là vô tình, cố ý.

 

Thượng Vị mặt biểu cảm tiếp tục về phía .

 

Sau đó khi sắp xếp xong cho hai đội , mới đưa Nghê Dương và những khác đến nơi nghỉ ngơi.

 

"Đây là nơi ở của các ."

 

Lại thấy giường tập thể.

 

"Những lúc nãy ở giường tập thể!" Có trong đội kháng nghị.

 

Thượng Vị hừ lạnh một tiếng, "Thích ở thì ở."

 

Đối mặt với sự đối xử khác biệt, Nghê Dương đè đàn ông kích động đó.

 

"Chúng phụ nữ và đàn ông." Nghê Dương nhíu mày.

 

Thượng Vị khoanh tay ngực, vô cùng khinh thường họ : "Thì ? Các chỉ mang theo chút vật tư đó, chúng chịu đổi là cho các mặt mũi ."

 

Thôi , trong mạt thế , kẻ mạnh vua, bản lĩnh cũng chỉ thể nhẫn nhịn.

 

"Vậy đồ ăn..."

 

"Trong 3 ngày , chúng chịu trách nhiệm cung cấp đồ ăn."

 

Thượng Vị , ánh mắt sắc bén chuyển hướng sang Tô Nhuyễn Nhuyễn.

 

Tô Nhuyễn Nhuyễn với khuôn mặt đen thui đó về phía Thượng Vị.

 

Tuy mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn bôi đen, nhưng đôi mắt của cô vẫn đến kinh .

 

Trong veo, đen trắng phân minh.

 

Thượng Vị một thoáng sững sờ, đầu : "Đừng nghĩ đến việc động ruộng lương thực của chúng . Lúc đó đánh c.h.ế.t liên quan đến ."

 

Tô Nhuyễn Nhuyễn chột giấu cái đuôi nhỏ của .

 

Trời tối.

 

Mọi còn kịp tắm rửa ngủ.

 

Lính vũ trang chiếm giữ vị trí đắc địa nhất chiếc giường lớn, cung kính nhường chỗ cho Nghê Dương, đó ngỏ lời mời Tô Nhuyễn Nhuyễn.

 

Nhìn mấy gã đàn ông cao to thô kệch, Tô Nhuyễn Nhuyễn tỏ vẻ xin kiếu, đó Lục Thời Minh xách đến một góc hẻo lánh.

 

"Em ngủ với ..."

 

Tô Nhuyễn Nhuyễn còn hết câu, thứ trong tay Lục Thời Minh thu hút bộ sự chú ý.

 

"Ực."

 

Tô Nhuyễn Nhuyễn thấy tiếng nuốt nước bọt của chính .

 

"Ngủ ?"

 

Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức gật đầu, ngủ ngủ ngủ.

 

Trong phòng đèn.

 

Góc mà Lục Thời Minh chọn một ô cửa sổ nhỏ.

 

Mọi mệt mỏi cả ngày, tiếng ngáy vang như sấm.

 

Cô và Lục Thời Minh hai nép trong góc, xì xào chuyện.

 

Bàn tay trắng nõn tinh tế đến gần như trong suốt của đàn ông, cầm một quả táo đỏ rực, mê hoặc : "Muốn ăn ?"

 

Tô Nhuyễn Nhuyễn nuốt nước bọt, mắt chớp , "Muốn."

 

Từ khi mạt thế, những cây ăn quả còn hung tàn hơn cả zombie.

 

Đâm chồi nảy lộc một cách tàn nhẫn.

 

Tô Nhuyễn Nhuyễn đếm kỹ những ngày đến mạt thế, cô lâu lâu ăn trái cây.

 

Tô Nhuyễn Nhuyễn hỏi nam chính quả táo từ .

 

Bởi vì cô , trong gian của Lục Thời Minh là đồ ăn ngon!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-kieu-kieu-moi-ngay-deu-o-gian-nan-muon-chet/chuong-27.html.]

Người đàn ông giơ cao quả táo, vô cùng hứng thú.

 

Giống như đang trêu đùa thú cưng.

 

"Cầu xin , nũng một chút."

 

Nhìn khuôn mặt trai biến thái của đàn ông, Tô Nhuyễn Nhuyễn quyết định vì một quả táo mà bán manh.

 

Cô đưa tay ôm lấy mặt , chớp mắt to bán manh.

 

Lục Thời Minh hài lòng, "Đáng yêu hơn nữa ."

 

Tô Nhuyễn Nhuyễn chu môi nhỏ.

 

Lục Thời Minh nở một nụ giả tạo, "Chậc, đáng yêu chút nào , hửm?"

 

"Vậy thì chỉ thể cho em một chút thôi."

 

Một chút cũng mà.

 

Tô Nhuyễn Nhuyễn mong chờ thẳng tay Lục Thời Minh.

 

Người đàn ông một tay cầm táo, một tay ấn lên.

 

Tô Nhuyễn Nhuyễn: Mong chờ (*?ω?)

 

"Cạch" một tiếng.

 

Lục Thời Minh moi một miếng thịt táo to bằng móng tay, đưa cho Tô Nhuyễn Nhuyễn.

 

Tô Nhuyễn Nhuyễn: ... Cô khổ quá.

 

Nhìn vẻ mặt của cô bé, Lục Thời Minh cuối cùng cũng nhịn .

 

Anh cong khóe môi, đưa tay hung hăng véo một cái khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhuyễn Nhuyễn, đó đưa quả táo cho cô : "Ăn , đều là của em."

 

Tô Nhuyễn Nhuyễn chút khách khí hung hăng cắn một miếng.

 

Bởi vì cô , trong gian của Lục Thời Minh cây ăn quả mọc khắp nơi.

 

Quả táo đều là của cô! Cô sẽ chia cho nam chính !

 

Ăn xong quả táo, Tô Nhuyễn Nhuyễn còn kịp lau miệng, Lục Thời Minh kéo qua.

 

"Làm gì ?"

 

"Lau mặt."

 

Lục Thời Minh lấy khăn , nhúng nước, lau mặt cho Tô Nhuyễn Nhuyễn.

 

Tô Nhuyễn Nhuyễn : "Nghê Dương lau."

 

"Không ngứa ?"

 

Tô Nhuyễn Nhuyễn phồng má, thành thật : "Ngứa."

 

"Ngày mai dậy bôi ."

 

"Ồ."

 

Tô Nhuyễn Nhuyễn ngoan ngoãn đó, để Lục Thời Minh lau mặt.

 

"Xong ?"

 

"Chưa."

 

"Vẫn xong ?"

 

"Ừm, ."

 

Người đàn ông cầm chiếc khăn, từ từ lau.

 

Từ vầng trán trắng nõn của Tô Nhuyễn Nhuyễn, lau đến đôi mày xinh của cô, lướt qua chiếc mũi nhỏ cao thẳng, đó phủ lên đôi môi hồng phấn của cô.

 

Da thịt cô bé cực , trắng nõn mềm mại còn hơn cả những củ cải mọng nước thấy ban ngày.

 

Lục Thời Minh xoa xoa, lực trong tay bất giác mạnh hơn một chút.

 

Tô Nhuyễn Nhuyễn lùi , , "Đau."

 

Giọng mềm mại mang theo âm mũi nũng nịu.

 

Ánh mắt Lục Thời Minh tối sầm , nâng mặt cô lên, kỹ.

 

Vẫn là khuôn mặt , vẫn là cơ thể , nhưng như đổi một .

 

"Nhuyễn Nhuyễn."

 

"Hửm?"

 

"Nhuyễn Nhuyễn."

 

"Hửm hửm?"

 

Lục Thời Minh cuối cùng cũng lấy khăn , nụ mặt ôn hòa, giống như một quý ông lịch lãm.

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

 

Loading...