Đầu nhỏ chứa đầy những nghi hoặc lớn.
Nàng liếc mắt một cái thấy Nghê Dương, liền vô cùng căng thẳng bắt lấy tay nàng, vẻ mặt trịnh trọng : "Ta cảm thấy thể bệnh tim."
Nghê Dương ngẩn , đó đưa tay sờ trán Tô Nhuyễn Nhuyễn.
"Ừm, vẫn còn sốt. Nào, xuống."
Nghê Dương ấn Tô Nhuyễn Nhuyễn trở , tiến hành bao bọc kiểu gỏi cuốn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn giãy giụa như một con sâu róm một lúc, giãy , chỉ thể cứng cổ tiếp tục : "Ta bây giờ thấy Lục Thời Minh nó liền loạn nhịp! Nó chắc chắn là hỏng !"
Tô Nhuyễn Nhuyễn cho rằng, đây là nỗi sợ hãi nam chủ chi phối.
Nghê Dương:…… Xem sốt nhẹ.
Nghê Dương đưa tay, xoa xoa đầu nhỏ của Tô Nhuyễn Nhuyễn, vẻ mặt quan tâm trẻ em thiểu năng trí tuệ như mưa thuận gió hòa, Tô Nhuyễn Nhuyễn thậm chí còn thấy hào quang thánh thiện phía nàng.
"Ngủ một giấc là khỏe thôi."
Tô Nhuyễn Nhuyễn tỏ vẻ nàng ngủ nhiều giấc ! Cơ thể của nàng chắc chắn là hỏng !
Ngoài bệnh tim, nàng chắc chắn còn bệnh tăng nhãn áp, bệnh đục thủy tinh thể, bệnh tâm thần, ảo giác, nấm chân…
"Được ."
Nghê Dương một tay túm chặt Tô Nhuyễn Nhuyễn, dùng sức lắc nàng một cái. Đem con ngốc từ ảo giác ung thư giai đoạn đầu thoát .
Cố gắng đóng vai chị gái tri kỷ: "Nói , còn bệnh gì nữa?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn vô cùng hoảng sợ: "Gần đây phát hiện, mắt là mắt, mũi là mũi, miệng là miệng ?"
Chẳng lẽ còn mắt mắt, mũi mũi, miệng miệng ?
Còn cái "" là ai?
Con ngốc đang Tiêu Trệ chứ?
Nghê Dương như lâm đại địch, dùng sức trừng mắt Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Cô gái nhỏ đó, thần sắc u buồn, lông mi tinh tế buông xuống, đôi mắt to xinh ảm đạm ánh sáng, yếu ớt đáng thương, mong manh dễ vỡ.
Nàng gắt gao nắm chặt đôi tay trắng nõn, như đang chìm trong khủng hoảng tột độ.
Dáng vẻ đáng thương , thật khiến chỉ ôm chặt nàng lòng, yêu thương một phen.
Nghê Dương trong lòng kinh ngạc, .
Da con ngốc trắng hơn nàng.
Tóc dài hơn nàng.
Trông hơn nàng.
Ngay cả tiếng " " cũng dễ hơn tiếng " " của nàng.
Điều quan trọng nhất là, chỉ thông minh thấp hơn nàng.
Nghê Dương: Thua.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Ở điểm cuối cùng, nàng thua một cách triệt để.
Nghê Dương tin rằng, hạnh phúc của phụ nữ là tự tranh thủ.
Bên , Tô Nhuyễn Nhuyễn tiếp tục phản bác: "Tuy rằng đều là mắt, mũi, miệng, nhưng mắt, mũi, miệng của Lục Thời Minh chính là giống ."
Nghe thấy ba chữ "Lục Thời Minh", lòng Nghê Dương thả lỏng, nắm tay cũng buông lỏng . Không ý định thiết đánh một trận khuôn mặt nhỏ xinh của Tô Nhuyễn Nhuyễn.
, Nghê Dương vẻ mặt nghiêm , cố gắng biện hộ cho nhan sắc của : "Mắt của Tiêu đại ca mới là mắt, mũi mới là mũi, miệng mới là miệng."
Ôi, đôi môi đầy đặn đó.
Nghê Dương ôm tim mơ mộng.
Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức phản bác lý.
Từ nhiều phương diện thuyết minh mắt của Lục Thời Minh bao nhiêu mắt, mũi bao nhiêu mũi, miệng bao nhiêu miệng.
Nghê Dương cũng cam lòng yếu thế.
Hai liền vấn đề mắt, mũi, miệng thảo luận một buổi sáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-kieu-kieu-moi-ngay-deu-o-gian-nan-muon-chet/chuong-108.html.]
Cuối cùng vẫn là Nghê Dương phát hiện khuôn mặt nhỏ của Tô Nhuyễn Nhuyễn càng ngày càng hồng, mới dừng trận chiến khói thuốc s.ú.n.g chỉ nước miếng .
"Sao ngươi vẫn hạ sốt?" Đã một ngày một đêm , sẽ sốt đến ngốc chứ?
Thực Tô Nhuyễn Nhuyễn cũng cảm thấy đang sốt.
Nàng chỉ cảm thấy chút đầu nặng chân nhẹ, đầu óc hỗn loạn, tim đập loạn xạ, cả rét run mà thôi.
Chẳng lẽ nàng bệnh tim ?
Bên , con ch.ó con ba phút ăn cơm ngậm chậu của nó lóe sáng lên sân khấu.
Nghê Dương lôi thức ăn cho chó gầm giường, đang chuẩn đổ cho chó con.
Không ngờ chó con đột nhiên mở to miệng chó của nó.
Sau đó dùng cái miệng chó cực lớn đó ăn sạch một bao tải thức ăn cho chó.
Ngay cả bao tải cũng để .
Nghê Dương: Đây là cái gì ?
Tô Nhuyễn Nhuyễn : "Đây là Thao Thiết cự thú của ."
Nghê Dương:……
Chó con biểu diễn một chút cái miệng Thao Thiết của nó.
Nghê Dương kinh ngạc.
Thế đạo , ngay cả chó con cũng dị năng.
Chờ một chút, Thao Thiết?
Loại dị năng càng thích hợp cho một ăn ba thùng cơm mỗi ngày ? Hà tất khó một con chó.
Nghê Dương thâm trầm nghĩ.
Sau đó đột nhiên ánh mắt mạnh mẽ rơi xuống Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Sốt … Nghê Dương đột nhiên với vẻ mặt kích động dùng sức đè Tô Nhuyễn Nhuyễn lắc một trận, : "Tô Nhuyễn Nhuyễn ngươi, là… sắp dị năng chứ? Ngươi cuối cùng cũng là rác rưởi!"
Ngươi thể tôn trọng trong lòng, nhưng xin ngươi đừng .
ngay cả chó cũng dị năng, nàng thể chứ!
Trên mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn lộ nụ hung tàn, nàng ngộ .
Hóa đây là thử thách của trời cao dành cho nàng.
Tuy rằng nàng vô tình bệnh tim, nhưng thượng đế mở cho nàng một cánh cửa.
Tài hoa và sức mạnh của nàng sắp trào dâng như hồng thủy!
Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy mơ cũng tỉnh.
Nàng ôm chăn, từ buổi sáng đến trưa, từ trưa đến tối.
Cười đến mức Nghê Dương bỏ , đến mức chó con chạy khỏi cửa.
Cười đến mức Lục Thời Minh thong thả phòng.
"Hắc hắc hắc…"
Tô Nhuyễn Nhuyễn sờ soạng cằm nhỏ của .
Không trật khớp, , tiếp tục.
"Hắc hắc hắc…"
"Đang cái gì?"
Người đàn ông bên mép giường, xuống từ cao.
Làm bạn trai ở nhà cả ngày. Tỏa sức hút đàn ông cả ngày.
Kết quả con ngốc vẫn là bộ dạng ngốc nghếch đó.
Lục Thời Minh âm thầm nheo mắt, cảm thấy mỹ nam kế đối với loại ngốc căn bản vô dụng, còn bằng trực tiếp đánh một trận cho phục tùng.
Người đàn ông phần bực bội đưa tay, buộc mái tóc đen rũ xuống của lên, để lộ khuôn mặt tuấn mỹ vô song.