Mạt Thế Hamster Giàu Chảy Mỡ - Chương 9.2
Cập nhật lúc: 2024-05-01 20:11:43
Lượt xem: 38
Lấp đầy bụng xong, đoàn người bắt đầu bước lên con đường ra Bắc tìm ba. Đường cao tốc đến phía Bắc phải băng qua trung tâm thành phố, nhóm Tạ Quân vừa mới từ trong đó chạy ra đành phải kiên trì quay trở lại.
Nhưng mấy người Tạ Quân cũng không sợ sệt, bọn họ suy nghĩ rất đơn giản, mặc dù tại vùng ngoại ô ít tang thi hơn, nhưng ở lại lâu sớm muộn gì sẽ miệng ăn núi lở, cho nên không bằng cùng thiếu niên có dị năng không gian đi chung quanh, thừa dịp hiện tại gom nhiều vật tư một chút, ở tận thế sẽ không c.h.ế.t đói.
Đoàn người trùng điệp đi vào trung tâm thành phố, lúc đi ngang qua vài hộ gia đình, bé chuột và đám đồng bọn không hề do dự phát huy toàn bộ bản năng, điên cuồng thu thập đồ ăn.
Mà ở trên phương diện tích trữ này, bé chuột vậy mà cảm thấy thua bọn đàn em một bậc.
"Tiểu lão đại, thu cái gối này đi, còn có cái này cái muôi, thu luôn đi!"
"Tiểu lão đại, không gian của cậu lớn không? Tui thấy nên lấy luôn hộp đinh này đi!"
"Cái này nè, còn cái này nữa nè!!!"
____Châu chấu bay qua, không còn ngọn cỏ.
Tiểu đệ vào làng, hamster hoảng sợ.__
Lúc này tiểu Ngũ Nhất đã biết sơ sơ thân phận nhóm người Tạ Quân. Tạ Quân và Lưu Đại Sơn một người là thợ rèn một người là thợ mộc, hai người vốn là bạn bè, mà mấy tên đàn em khác đều là đồng môn sư đệ của bọn họ.
"Đúng rồi, tiểu lão đại, cậu tên là gì vậy?"
"Tôi tên là Ngũ Nhất! Là ba ba đặt cho tôi!" Tiểu Ngũ Nhất ngửa mặt lên trời kiêu ngạo nói.
"Quốc tế Lao động?"
"Không phải! ! ! Ngũ Nhất mới không phải quốc tế lao động, Ngũ Nhất là bé hamster!"
"? ? ? ?"
Nghe câu trả lời vô lý này, trên đầu nhóm Tạ Quân đầy dấu chấm hỏi, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc không cho phản bác của cậu, bọn họ không hẹn mà cùng quyết định không tìm hiểu thêm về vấn đề này nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mat-the-hamster-giau-chay-mo/chuong-9-2.html.]
Ngay từ đầu bọn họ đã cảm thấy tiểu lão đại của mình hơi ngây thơ không hiểu sự đời (không được thông minh cho lắm), nếu đã vậy coi như cậu nói gì thì chính là cái đó đi.
Ngược lại cũng rất đáng yêu. ┐( ˘‿˘)┌
Bé chuột quan sát biểu cảm của nhóm Tạ Quân, cảm thấy chỗ nào đó của mình bị đánh giá thấp nhưng cậu lại không tìm được bằng chứng.
Không hiểu sao thấy thật giận quá nha.
Ban đêm.
Tiểu Ngũ Nhất và nhóm Tạ Quân ở trong một nhà dân chuẩn bị nghĩ ngơi, trời tối làm cho đám tang thi hoạt động sôi nổi dị thường cho nên mọi người chịu khó phân chia luân phiên canh gác.
Tiểu Ngũ Nhất lần đầu tiên ra khỏi nhà nên ngủ không được, liền ngẩng đầu nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ nhớ Nhiếp Tiêu.
Đêm nay Tạ Quân phụ trách gác đêm, nhìn thấy cậu như vậy bèn mở miệng hỏi: "Tiểu lão đại cậu thương ba như vậy, chắc ba cậu là người rất tốt hen."
Tiểu Ngũ Nhất gật đầu thật mạnh, kiêu ngạo mà nói: "Ừm! Ba ba rất thương tôi, là ba nhặt tôi về nuôi!"
Mọi người nghe được lời này đều rất kinh ngạc, bọn họ còn tưởng cậu là con ruột, điều này cũng chọt trúng chỗ mềm nhất trong lòng mọi người ở đây.
Không gian tựa hồ chìm vào im lặng.
"... Tôi cũng rất nhớ ông già nhà tôi."
Hai mắt Tạ Quân đỏ lên, đêm tối làm người ta không nhìn rõ biểu cảm trên mặt nhưng lại không thể che được tiếng nghẹn ngào, đến cả Lưu Đại Sơn thật thà chất phát luôn hướng nội cũng hơi mất khống chế.
Sau đó Ngũ Nhất mới biết, nhóm người Tạ Quân đều không biết cha mẹ ruột là ai, bọn họ được hai vị thợ rèn và thợ mộc già nhặt về nuôi dưỡng, truyền cho tay nghề, nhưng lúc mạt thế mới bắt đầu đã bị tang thi g.i.ế.c chết.
Nhìn đêm đen nặng nề yên tĩnh, bé chuột đột nhien cảm thấy càng ghét tang thi hơn.
***