Mạt Thế Hamster Giàu Chảy Mỡ - Chương 5.2
Cập nhật lúc: 2024-05-01 18:27:22
Lượt xem: 76
"Đài truyền hình vệ tinh CCTV khẩn cấp đưa tin, vào 11 giờ đêm giờ Hoa Hạ chuyến bay C7263 xuất phát từ sân bay Cáp Nhĩ Tân đến huyện Mạc Hà xảy ra tai nạn rơi máy bay vì sự cố không rõ nguyên nhân, cùng thời điểm, hơn 6 chuyến bay Thượng Hải - Bắc Kinh đều lệch khỏi quỹ đạo, các hành khách trên chuyến bay vô cớ phát cuồng tấn công làm bị thương nhiều nhân viên phi hành đoàn..."
Cùng lúc đó loa phát thanh ở sân bay bên Đoạn Ôn Du cũng thông báo, vì đa số các chuyến bay đều xảy ra sự cố, tất cả các chuyến bay chưa khởi hành đều đình chỉ vô thời hạn.
Năm người mơ hồ biết trước chuyện sắp phát sinh, chìm trong bầu không khí yên lặng ngắn ngủi. Võ Văn Kỳ gian nan mở miệng: "Không phải trùng hợp vậy chứ."
Vừa dứt lời, dưới lầu khách sạn vang lên tiếng khóc và tiếng hét chói tai.
"A! -- "
"Đừng cắn tôi! ! !"
Càng gặp chuyện hỗn loạn Nhiếp Tiêu càng bình tĩnh.
Nhanh chóng khóa kỹ cửa, dùng tủ và bàn ghế chặn kín, giọng nói nghiêm túc ra lệnh cho Võ Văn Kỳ đang đứng trước cửa phòng Tiêu Nghiên.
"Văn Kỳ, phá cửa đi."
"Được!"
Võ Văn Kỳ vuốt mặt, hít sâu một hơi giơ chân đá văng cửa phòng Tiêu Nghiên. Lúc đi vào liền nhìn thấy cô ngã trên mặt đất, vội vã chạy đến bế người lên lại bị nhiệt độ trong lòng bàn tay làm giật thót.
"Lão đại!"
Nhiếp Tiêu mím môi nhanh chóng đi tới, kéo lấy chăn trên giường bao Tiêu Nghiên lại, sau đó để Võ Văn Kỳ ôm cô đến bên cạnh máy sưởi đang tỏa nhiệt.
"Sẽ không có chuyện gì!"
Nhiếp Tiêu an ủi Võ Văn Kỳ, nhớ đến Đoạn Ôn Du đang ở phòng y tế sân bay, sắc mặt trầm xuống, thông qua tai nghe dặn dò.
Từng câu từng chữ nặng ngàn cân.
"Ôn Du, dù như thế nào cũng phải chăm sóc tốt tiểu Phong và chính mình."
"Được, lão đại."
Trán Đoạn Ôn Du toát mồ hôi hột, thừa dịp nhân viên y tế rời đi, trực tiếp đóng cửa phòng, khóa chặt.
Đại sảnh sân bay thỉnh thoảng truyền đến tiếng rít gào la ó, chứng minh trật tự an ninh đã bắt đầu hỗn loạn.
Nhưng toàn thế giới hỗn loạn chỉ là bề nổi của tảng băng chìm.
Ninh Phong nhìn Đoạn Ôn Du khóa cửa, l.i.ế.m liếm đôi môi khô nứt, thở hổn hển yếu ớt nói: "Đoàn ca, anh tìm chỗ nào an toàn trốn đi, em đọc tiểu thuyết nói kiểu như em là thời kỳ đầu ủ bệnh nên phát sốt, rất có khả năng sẽ biến thành tang thi."
"Vậy nên anh mau đi đi."
"Mạng của anh là do cậu cứu, nếu không đã c.h.ế.t trên máy bay kia rồi."
So với Ninh Phong phát sốt, tình trạng của Tiêu Nghiên càng làm mọi người lo lắng hơn.
Bởi vì cơ thể tang thi không có độ ấm.
Tiêu Nghiên nhìn Nhiếp Tiêu và Võ Văn Kỳ mặt mày căng thẳng, đôi môi vì lạnh đến tím tái nở một nụ cười yếu ớt, giọng nói run rẩy đến chỉ còn tiếng gió nhưng vẫn cố cùng mọi người nói đùa.
"Tránh xa em ra chút, cẩn thận em cắn hai người. Em bây giờ hình như còn lạnh hơn người c.h.ế.t nữa, haha..."
Chuyện cười nhưng không hề buồn cười, Nhiếp Tiêu cần điều khiển từ xa chỉnh nhiệt độ lên cao nhất.
"Cắn không c.h.ế.t được."
Nghe Nhiếp Tiêu lãnh lùng đáp trả, Tiêu Nghiên sửng sốt một lát, cong lên khóe mắt, bỗng nhiên cảm thấy thật an tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mat-the-hamster-giau-chay-mo/chuong-5-2.html.]
Cũng đúng, sức chiến đấu mạnh số một số hai toàn đội đều ở đây, dù lo lắng thì người phải lo là cô mới đúng.
Nhìn Võ Văn Kỳ đang ôm mình không nói lời nào, Tiêu Nghiên muốn nhìn anh lâu thêm một chút nhưng mí mắt càng lúc càng nặng. "Anh không có gì muốn nói với em sao?"
"Không có, chờ em khỏe lên sẽ nói."
"Cho anh tức chết."
***
Mùng mười tháng giêng năm 2025 lịch Trung Hoa.
0 giờ, 0 phút.
Kèm theo tiếng chuông vang lên, một cơn mưa sao băng quy mô lớn không có dấu hiệu nào rơi xuống toàn bộ thế giới. Tất cả mọi người cùng nhau ngẩn đầu nhìn ra bầu trời đêm ngoài cửa sổ.
Một màn sương mù màu đen phủ kín đất trời.
Ngoài cửa sổ sao băng lộng lẫy loá mắt, Nhiếp Tiêu đứng dậy định đến bên cửa sổ xem thử, không ngờ lúc vừa đứng lên cảm thấy đầu óc quay cuồng, trước mắt tối tăm.
Nhiếp Tiêu vội vã chống vách tường, quay đầu lại nhìn về phía sau.
Võ Văn Kỳ chuẩn bị gọi cho em gái dặn dò đột nhiên mặt mày tái mét, điện thoại rơi xuống đất, ngẩn đầu nhìn Nhiếp Tiêu.
"Lão đại..."
Lời còn chưa dứt, Võ Văn Kỳ và Tiêu Nghiên đồng thời lâm vào hôn mê.
Nhiếp Tiêu toát mồ hôi lạnh thầm nghĩ không ổn, cố gắn chống đỡ đi tới cẩn thận sắp xếp cho hai đồng đội nằm xuống.
Gọi cho Đoạn Ôn Du và Ninh Phong cũng không ai trả lời, hai người họ chẳng biết đã ngất đi trong phòng bệnh từ khi nào. Chỉ còn tiếng bước chân và tiếng người ngã xuống ầm ĩ từ ngoài cửa truyền tới.
Giờ phút này Nhiếp Tiêu không biết thế giới sẽ ra sao, trước khi hoàn toàn mất đi ý thức lấy điện thoại di động phát về nhà một mệnh lệnh cuối cùng.
***
Vân thành, khu biệt thự Phượng Sơn.
Một cục lông nhỏ màu trà sữa vẫn còn ngồi xổm trên thảm nhung bên cạnh cửa sổ, canh giữ trước màn hình máy tính.
Hai viên bi nho nhỏ đen láy đang nhìn lên bầu trời đêm không chớp mắt, đột nhiên một cơn mưa sao băng rơi xuống làm cả khuôn mặt nhỏ đều kinh ngạc.
Nhưng chờ mãi mà Nhiếp Tiêu vẫn không gọi về, sao băng dù đẹp đến đâu cũng không làm cho bé chuột vui vẻ. Nhìn màn hình máy tính tối tăm, bé chuột không vui nằm bẹp trên thảm, móng vuốt nhỏ nắm lấy lông nhung nhạt màu.
Không lâu sau, nhóm người giúp việc dưới lầu từng người từng người ngã xuống, bé chuột cũng dần mất đi ý thức, mơ hồ mê mang.
Cửa phòng đột nhiên phát ra một tiếng "cạch".
Hoàn toàn phong tỏa.
Bé chuột giật giật lỗ tai, nhưng lại không động đậy ngủ thiếp đi.
***
Từng ngôi sao băng lộng lẫy xẹt qua bầu trời, nhưng cảnh đẹp này không có ai thưởng thức.
Đêm đó, trên toàn thế giới hàng loạt người xuất hiện tình trạng đột nhiên ngất xỉu, có người chậm chạp vẫn chưa tỉnh, có người không lâu đã mở mắt, tính tình thay đổi, không suy nghĩ nhào về phía người thân, người yêu, con cái đang chăm sóc mình, nhe ra hàm răng nanh trắng nhợt sắc bén.
Tiếng kêu gào đau đớn thảm thiết, tàn khốc xé tan bầu trời đêm yên tĩnh.
Như thể có một con ác quỷ khủng bố vừa lặng yên giáng thế, bao phủ thế giới trong màn mây mù mờ mịt.
Tai ương tận thế lặng lẽ phát sinh.