Mạt Thế Hamster Giàu Chảy Mỡ - Chương 42.2
Cập nhật lúc: 2024-05-15 13:30:40
Lượt xem: 31
Nhưng Trường Giang vừa rộng vừa sâu, dòng nước cũng chảy xiết, rất khó có thể nhìn rõ dưới đáy sông có gì. Tang thi nhảy xuống nước cũng bị trôi đi, hoàn toàn không có cách nào để phán đoán mục tiêu đang ở đâu.
Đoạn Ôn Du đứng trên cầu, dị năng hóa thân thể của mình, sau đó vượt qua lan can, thả người nhảy xuống cầu, hai chân vững vàng mà đứng trên mặt nước.
Tiếp xúc đến mặt nước, Đoạn Ôn Du lập tức cảm nhận được biến hóa trong, nhất thời sắc mặt biến đổi, nhẹ nhàng giậm chân một cái, mặt sông lập tức nhô lên từng cột nước, bên trong còn mang theo cả tang thi cá.
Từng con từng con cá tang thi, cái miệng không ngừng đóng mở lên xuống, lộ ra hai hàm răng nanh đầy hung tàn.
Đám người Nhiếp Tiêu đứng trên cầu thấy cảnh này, trong lòng vô cùng kinh ngạc, sắc mặt nghiêm túc lại càng thêm khó coi.
"Tại sao lại như vậy, tại sao động vật cũng bắt đầu biến dị? Vậy bây giờ trong biển đã biến thành cái quỷ gì rồi!!!"
Ninh Phong sợ không chịu được, tận thế ập đến bấy lâu nay, cho đến bây giờ bọn họ chưa từng thấy tang thi động vật, nhiều người còn cho rằng virus tang thi chỉ nhằm vào con người.
Tình cảnh trước mắt này, quả thật chính là đang đánh bôm bốp vào mặt bọn họ.
Sắc mặt Bạch Mân cũng có chút khó coi, có lẽ những người khác không biết rõ, nhưng so với mọi người, hắn càng rõ ràng đám động vật tang thi kia xuất hiện từ lúc nào.
Mới vừa nãy, hắn vẫn không hề cảm nhận được có tang thi cá trong nước. Nhưng bây giờ lại cảm giác được trong phạm vi mấy dặm lít nha lít nhít, làm người ta tê cả da đầu.
Bạch Mân không nhịn được ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, sau đó đè sự tối tăm xuống đáy mắt, có thể điều khiển tất cả những thứ này chỉ có thể là người kia...
Bé chuột điều khiển hổ lớn, muốn kéo Đoạn Ôn Du trên mặt nước lên.
Nhưng Đoạn Ôn Du lại không lập tức bò lên lưng hổ lớn mà nhìn mặt sông nói: "Trong nước này có thứ gì đó, tang thi cá đều bơi xuống đáy sông. Đám tang thi mới nhảy xuống khi nãy, chắc mục tiêu cũng là nó."
Nói xong, Đoạn Ôn Du liền điều khiển dòng nước, một cái vòi rồng to lớn vụt lên từ mặt nước, mang theo một chiếc hộp kim loại màu đen nặng trịch. Đám tang thi cá lít nha lít nhít bên dưới cũng liều mạng nhảy lên khỏi nước, muốn bơi lên trên.
Mọi người nhìn chiếc hộp đen to lớn này, ngạc nhiên không thôi. Bé chuột nhớ tới chiếc lưới đánh cá trong không gian của mình, lập tức lấy ra vớt.
Sau đó, Đoạn Ôn Du lôi lưới đánh cá cùng cùng bé chuột bay lên cầu, chiếc hộp này còn nặng hơn bọn họ tưởng.
Đám tang thi đang chuẩn bị nhảy xuống cầu, lúc này lại cùng nhau quay đầu, dồn dập kéo nhau hướng về phía hộp đen.
Nhóm Nhiếp Tiêu thấy vậy cũng đại phát thần uy, mạnh mẽ g.i.ế.c ra một con đường m.á.u trên cầu, sau đó mang theo chiếc hộp lái xe rời đi.
Bạch Mân lúc này cũng quyết tâm, phát ra hoàn toàn uy thế của tang thi vương, bấy giờ mới miễn cưỡng chặn lại kích động muốn đuổi theo của bầy tang thi.
Nhìn chiếc hộp đen này, đáy mắt hắn cũng tràn đầy dò xét và nghi hoặc, sự hấp dẫn của chiếc hộp này lại có thể vượt qua sự khống chế và uy thế của tang thi vương.
Hổ lớn cũng không kiềm chế được mà dựa sát vào ngửi mùi hương trên chiếc hộp một cái -- là một mùi hương rất quen thuộc, mùi hương làm cho mèo bự đói bụng.
Mọi người một đường chạy như bay, rốt cuộc cũng bỏ rơi được đội quân tang thi lít nha lít nhít, sau đó dán mắt vào chiếc hộp kim loại màu đen đang đóng chặt.
Ninh Phong không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, "Trong này chắc không phải là vũ khí sinh hóa gì đó đâu ha. Sau khi mở ra, có khi nào chúng ta lại đứng mũi chịu sào mà biến thành tang thi không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mat-the-hamster-giau-chay-mo/chuong-42-2.html.]
Tay Khương Thù đang đặt trên nắp hộp kim loại lập tức cứng đờ, quay đầu lại nhìn mọi người. "Vậy cuối cùng là mở hay không?"
Mọi người do dự, sau đó trong hộp vậy mà lại truyền ra tiếng nói chuyện và tiếng va chạm mơ hồ, Khương Thù nhất thời sợ đến lùi về sau hai bước.
Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau.
Tận sâu linh hồn Tiêu Nghiên lúc này cũng không nhịn được phát ra nghi vấn, nuốt một ngụm nước bọt nói: "Nhưng mà... Con người chìm xuống nước mà còn có thể sống để nói chuyện sao?"
Ninh Phong sợ hãi che mặt. "Hay là ma da?"
Bé chuột nghe cái từ này, nhất thời cũng sợ hãi chui vài trong túi Nhiếp Tiêu, giấu đi cơ thể của mình.
Nhiếp Tiêu nhíu mày, nhìn chiếc hộp đen nói: "Cũng có thể là dị năng giả hệ thủy giống Đoạn Ôn Du, dù sau cũng nên mở hộp ra trước, cũng không nghe rõ nó nói cái gì, chỉ cần không phải tang thi là được."
Nghe Nhiếp Tiêu nói như vậy, Khương Thù cũng không do dự nữa, mặc kệ nó là hộp Pandora hay hộp quỷ quái gì, mở ra trước rồi nói.
Khương Thù đưa tay đặt trên chiếc hộp kim loại, chất liệu này hắn chưa bao giờ tiếp xúc qua, vô cùng cứng rắn, phải tốn một chút thời gian mới có thể cạy ra một cái khe ở trên cạnh hộp.
Lúc này âm thanh bên trong lại càng rõ ràng hơn, đồng thời một mùi hương tươi mát từ trong khe hở phát ra truyền vào xoang mũi mọi người.
-- mùi hương thơm ngát trước nay chưa từng thấy.
Lúc mùi hương tươi mới này tỏa ra, ngay cả Bạch Mân trong phút chốc cũng thoáng trở nên nóng nảy.
Nhiếp Tiêu cũng không kiềm chế được khẩn trương, nhìn chằm chằm chiếc hộp, đao gió và sấm sét trong tay rít gào chớp nháy.
Bé chuột cũng nhô đầu ra khỏi túi áo, chống hai móng vuốt nhỏ muốn nhìn về phía trước, ngửi ngửi mùi hương không hiểu sao lại cảm thấy quen thuộc.
Đối với hổ lớn mà nói, cảm giác quen thuộc càng ngày càng mạnh mẽ, phảng phất như làm tận sâu linh hồn nó cảm thấy đói bụng.
Khương Thù nuốt nước miếng, động tác cẩn thận chậm rãi mở nắp hộp ra. Sau đó mọi người nhìn thấy trong hộp tràn đầy ngọc trai trắng noãn lóng lánh.
Tất cả mọi người: "? ? ?"
Sau đó, một âm thanh huyền diệu cực kỳ êm tai, tựa hồ có thể đầu độc lòng người từ bên dưới đống ngọc trai vang lên. Đồng thời một cánh tay trơn bóng không tỳ vết đột nhiên thò ra, bắt được Khương Thù đang ở gần chiếc hộp nhất.
Tóm chặt cổ tay Khương Thù, kéo hắn vào trong hộp.
Vừa mở miệng, chính là lời nói cầm thú.
"Móa nó, châm cho tôi chút nước nhanh lên, nếu không thì cho ông đây làm một phát cũng được!!!"
"! ! ! ! ?"