Mạt Thế Hamster Giàu Chảy Mỡ - Chương 37.2
Cập nhật lúc: 2024-05-15 13:25:24
Lượt xem: 40
Mà lúc này dưới lầu, Võ Văn Vũ và Tạ Quân cũng một trước một sau mà từ bên ngoài biệt thự chậm rãi đi tới, trên mặt hai người đều ửng đỏ mất tự nhiên, ai cũng không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Thấy Võ Văn Vũ sắp lên lầu về phòng, Tạ Quân tay nhanh hơn não không chút suy nghĩ kéo tay cô lại, sau đó lại như bị bỏng mà vội vàng buông ra.
Hình ảnh hường phấn này tỏ rõ quan hệ của hai người, không ai hay biết bọn họ làm sao lại dính lại với nhau.
Võ Văn Vũ đứng trên bậc thang, mặt đỏ bừng, gần như lấy hết dũng khí to lớn trong đời hôn một cái bẹp trên mặt Tạ Quân.
"Anh phải nhanh chóng trở về!"
"Em đi ngủ! Ngủ ngon!"
Võ Văn Vũ nói xong thì lập tức chạy như bay mà trốn lên lầu, để lại một mình Tạ Quân đứng tại chỗ cười ngu.
Võ Văn Vũ chạy lên lầu, sau đó nhìn thấy anh trai nhà mình đứng trước cửa phòng, ánh mắt tựa hồ đã nhìn thấy tất cả cảnh tượng vừa xảy ra dưới lầu. Bộ dạng hung thần ác sát, như muốn ăn sống Tạ Quân.
Rạng mây đỏ trên mặt Võ Văn Vũ vẫn chưa tan, sợ đến ngốc luôn tại chỗ.
Trong lòng bay lên bốn chữ "Lão Tạ xong đời!"
Tiêu Nghiên lúc này đang ôm eo Võ Văn Kỳ, phòng ngừa đối phương trực tiếp nổi khùng, liếc mắt ra hiệu cho Võ Văn Vũ nhanh chóng vào phòng.
Tạ Quân đang cười ngây ngô dưới lầu lúc này cũng phục hồi tinh thần lại, phát hiện Võ Văn Kỳ khí thế hung hăng xông đến, lập tức giật mình sợ hãi, chạy về phía phòng mình.
Sau đó âm thanh náo loạn vang dội khắp căn biệt thự.
"Họ Tạ, ông đây không để yên cho cậu! ! !"
"A a Đại Sơn cứu tôi với! ! ! Anh, anh bình tĩnh!"
"Ai là anh của cậu! ! !"
Võ Văn Vũ lúc này đã trốn vào phòng, nhìn Tiêu Nghiên đang cười híp mắt đi tới, trong lòng cũng có chút chột dạ.
"Cưng với Tạ Quân bắt đầu từ khi nào?" Tiêu Nghiên cười hỏi. "Không hề hay biết nha."
Võ Văn Vũ hơi xấu hổ, đỏ mặt nhìn Tiêu Nghiên, hỏi ngược lại. "Chị, chị đừng hỏi em, vừa nãy chị với anh em ở ngoài cửa nói gì vậy? Cái miệng hồ lô của anh em có phải đã không chịu nổi mà thổ lộ với chị rồi hả?"
"Có đúng hông? Chị dâu!"
Tiêu Nghiên lập tức đỏ mặt, "Con nít đừng có đoán mò, mau ngủ đi."
Võ Văn Vũ không vui mà bĩu môi.
Chậc, cặp vợ chồng đáng lo này.
*
Bé chuột và Nhiếp Tiêu Đang ở trong phòng chuẩn bị ngủ, nghe tiếng động ngoài cửa, Bé chuột nhất thời có chút bồn chồn muốn ra ngoài xem xem.
"Chít!"
Ba ba, Văn Kỳ Kỳ muốn g.i.ế.c tiểu Quân Quân kìa! Chúng ta đi cứu người đi!"
Nhiếp Tiêu trực tiếp lấy bàn tay che lại Cơ thể nho nhỏ đầy thịt của nhóc con, vỗ về nói: "Không có gì, Tạ Quân không c.h.ế.t được, chuyện này không liên quan đến chúng ta, chúng ta đi càng làm phiền phức hơn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mat-the-hamster-giau-chay-mo/chuong-37-2.html.]
"Chít?"
... Vậy sao? Nhưng mà ba ba, tại sao Văn Kỳ Kỳ lại tức giận như vậy ạ?
Nhiếp Tiêu xoa xoa cục lông, nhỏ giọng dụ dỗ nói: "Cục cưng còn nhỏ nên không hiểu, chờ cục cưng lớn lên sẽ biết. Ngoan, nhắm mắt ngủ đi."
"Chít!"
Lúc trước ba nói bảo bảo đã lớn rồi, không còn nhỏ nữa!
Nhiếp Tiêu: "..."
Nhiếp Tiêu tự vác đá đập chân mình, đối diện với ánh mắt hiếu kỳ quyết tâm không hỏi rõ ràng sẽ không bỏ qua của bé chuột, cảm thấy đêm nay nhất định sẽ là một đêm không thể ngủ ngon.
Nhiếp Tiêu chỉ có thể ngồi dậy, thuận tiện tiến hành một buổi giáo dục trưởng thành. Lời ít mà ý nhiều nói rõ một ít chuyện tình cảm phức tạp của con người, cùng với vấn đề tranh cãi giữa anh vợ và em rể.
Nghe xong, bé chuột phảng phất bỗng nhiên tỉnh ngộ, ngồi ở trên gối, móng vuốt nhỏ này nắm thành nắm đ.ấ.m đấm vào móng vuốt nhỏ kia, đáng yêu đến c.h.ế.t người không đền mạng.
"Chít!" Cho nên Văn Kỳ Kỳ đang tức giận vì tiểu Quân Quân lừa gạt bắt mất tiểu Vũ! Quao, tiểu Quân Quân vậy mà đã đến với tiểu Vũ rồi sao!
Xem như cậu đã hiểu một chút, điều này làm Nhiếp Tiêu hài lòng gật đầu. "Đúng, cho nên sau này cục cưng biến thành người không thể làm ra hành động quá thân mật với ba, có nhiều việc chỉ có thể làm với bạn đời, nếu không mọi người nhìn thấy sẽ hiểu lầm."
"Biết không?"
Bé chuột nghe luận điệu cũ rích được nhai đi nhai lại có hơi không vui, che lỗ tai nhỏ sắp mọc kén của mình lại, sau đó dụi đầu vào tay Nhiếp Tiêu, chỉ lú ra cái m.ô.n.g tròn vo ở ngoài.
"Chít!"
Không nghe không nghe, vương bát đọc kinh*, bảo bảo vẫn chỉ bé chuột ba tuổi thôi.
(Vương bát là con rùa)
Nhiếp Tiêu: "......"
Nhiếp Tiêu nhìn chằm chằm cục lông nhỏ vô lại đang chui vào lòng bàn tay hắn chơi đùa, yên lặng vài giây, cuối cùng chỉ có thể tang thương mà thở dài.
Aiz, con đường giáo dục, trọng trách thì nặng mà đường thì xa.
Cuối cùng, cuộc trò chuyện bị bé chuột chơi xấu lừa gạt, sau hai tiếng kêu thảm thiết của Tạ Quân, bầu trời đêm hoàn toàn yên tĩnh lại.
Nhưng sau khi Nhiếp Tiêu chìm vào mộng đẹp, bé chuột đang làm ổ trên gối đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt đen láy nho nhỏ nương theo ánh trăng ngắm nhìn gương mặt tuấn tú nghiêm nghị của Nhiếp Tiêu, hai móng vuốt nhỏ do dự xoắn xuýt vào nhau.
... Vậy bảo bảo có phải cũng có thể yêu đương với ba ba ha!
Vậy thì mọi người sẽ không hiểu lầm nữa!
Tác giả có lời muốn nói: kế hoạch thông bé chuột login.
(thông ở đây là thông suốt, giúp bé chuột hiểu rõ lòng mình nha mấy bạnggggg =))))) )
_________
Không nghe không nghe
Vương bát tụng kinh