Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mạt Thế Hamster Giàu Chảy Mỡ - Chương 27

Cập nhật lúc: 2024-05-05 18:36:04
Lượt xem: 96

Một màn 'siêu chuột biến hình' thần kỳ làm tất cả mọi người kinh ngạc, dụi dụi mắt, cuối cùng xác nhận đây là sự thật.

Ngũ Nhất kích động đến biến về nguyên hình, giờ khắc này còn dính trên mặt ba ba khóc nức nở. Móng vuốt nhỏ chụp trên da Nhiếp Tiêu có chút trơn, liền bất lực mà từ sống mũi trượt xuống.

Nhiếp Tiêu bị một nhúm lông xù và nước mắt trét đầy mặt, thấy nhóc con nhà mình sắp rơi xuống liền duỗi tay ra đỡ lấy.

Cục lông rớt vào lòng bàn tay Nhiếp Tiêu, ngay lập tức thay đổi trận địa tiếp tục ôm ngón tay cái của ba ba khóc 'chít chít'. Từng giọt nước mắt như hạt đậu thuận theo lông mao lăn xuống, phát ra tiếng nấc nghẹn ngào.

Nhiếp Tiêu nhìn tình cảnh này, cả trái tim như bị bóp nghẹt, cực kỳ dịu dàng an ủi: "Ngoan, đừng khóc, đều là lỗi của ba ba, ba ba không có nhận ra, nếu không làm sao có thể không cần cục cưng Thối Thối."

Nghe lời này, bé chuột nhìn Nhiếp Tiêu gật đầu thật mạnh, sau đó dùng bốn móng vuốt nhỏ từ cánh tay bò đến trên vai.

Ôm lấy cổ Nhiếp Tiêu, nhón bàn chân nhỏ kề vào vành tay hắn thì thầm.

"Chít."

Ba ba không được không cần bảo bảo!

Nhiếp Tiêu biết nhóc con đang làm gì, ở trước mặt mọi người hé môi cười lộ ra hàm răng trắng noãn, ngay tại chỗ chói mù mắt cả đám.

Nhìn Nhiếp Tiêu nắm giữ một bé manh vật như thế, tất cả mọi người không thể khống chế đều biến thành quả chanh thành tinh.

A, thằng cha này quá tốt số.

Chua.

Chờ nhóc con làm xong trọn bộ nghi thức 'ôm ôm hôn hôn', Nhiếp Tiêu duỗi tay ra cho bé chuột từ trên bả vai leo xuống, sau đó thực hiện động tác giơ tay lên cao.

Sau loạt nghi thức 'ôm ôm hôn hôn giương cao cao' hoàn thành, bé khóc nhè rốt cuộc đã cầm được nước mắt, vô cũng dễ thương ngoan ngoãn ngồi trong lòng bàn tay Nhiếp Tiêu.

Hoàn toàn tha thứ cho ba ba mắc sai lầm.

Những người khác lúc này không kiềm chế nổi mà vây lại đây, tò mò nhìn cục lông trong tay Nhiếp Tiêu.

Bé chuột nhìn từng cái từng cái khuôn mặt bị khuếch đại, mơ hồ ý thức được đuôi nhỏ của mình đã lộ, nhất thời sợ đến muốn khóc lên, trực tiếp chui vào ống tay áo Nhiếp Tiêu trốn.

A chít, bảo bảo sẽ bị xem là yêu tinh mà bắt đi QAQ

Nhiếp Tiêu phút chốc phảng phất nghe được tiếng lòng của nhóc con, cách lớp vải sờ sờ một nắm nhỏ đang run lẩy bẩy bên trong. "Đừng sợ, có ba ba bảo vệ cục cưng, sẽ không bị người xấu bắt đi nghiên cứu."

Nghe lời này, bé chuột hai mắt rưng rưng từ trong tay áo Nhiếp Tiêu thò đầu ra, rụt rè nhìn đám người Tạ Quân.

Ánh mắt đáng thương này làm Tạ Quân như nhìn thấy thánh quang, cả thân lẫn tâm đều được gột rửa, lập tức giơ ba ngón tay ra trước mặt bé chuột phát thệ: "Tiểu lão đại yên tâm, chúng tôi cũng sẽ bảo vệ cậu, bảo đảm không để kẻ xấu nào bắt cậu đi!"

"Đúng vậy, chúng tôi cũng bảo đảm!!!"

Những người khác nhất thời đều trăm miệng một lời gật đầu phụ họa, sau đó từng đôi mắt như đang phát sáng, không chớp mắt nhìn con yêu tinh nhỏ đáng yêu đến nghẹt thở này.

Không thể ngờ được thiếu niên vốn dĩ đã rất đáng yêu, bây giờ còn đáng yêu hơn, đúng là giảm thọ a ngao ngao ngao!

Bé chuột được mọi người hứa hẹn như thế cũng an tâm không ít, xấu hổ duỗi ra móng vuốt nhỏ vổ lên đầu ngón tay Tạ Quân.

"Chít!"

Một lời đã định nha, không được lừa gạt bảo bảo.

Tạ Quân bị chọt một móng vuốt nhất thời manh đến muốn quỳ xuống đất, giơ ngón tay được cục cưng vỗ qua, cảm thấy nhịp tim tăng tốc, khó thở.

Mọi người thấy hình xăm lộ ra trên cổ tay Tạ Quân, phút chốc nhìn thấu nội tâm tương phản phía sau sự thô kệch của đám đàn ông này.

Tạ Quân cả cánh tay đầy tha thu, hôm nay tại hiện trường trình diễn mãnh nam rơi lệ.

Lưu Đại Sơn và một đám đàn em lúc này cũng không kiềm chế được mà bưng kín ngực. Lông xù kìa, không phải là thứ mà đám đàn ông cơ bắp yêu thích nhất sao!

Bé chuột nhìn phản ứng kịch liệt của Tạ Quân, lại nhìn móng vuốt nhỏ của chính mình, nghiêng đầu nghi hoặc.

Ba ba, bọn họ làm sao vậy?

Nhiếp Tiêu nhét cục lông vào túi áo, mặt không cảm xúc nhìn các vị đang bị manh đến hoa mắt ở đây, nói với bé con nhà mình: "Đừng để ý đến bọn họ, không có gì đâu, chỉ là cục cưng quá đáng yêu."

Bé chuột ngoan ngoãn không phản kháng mà từ tay Nhiếp Tiêu trượt vào túi áo, nắm lấy miệng túi nhô đầu ra. Nhìn mọi người thật sự không có chuyện gì, nhất thời yên lòng thở phào nhẹ nhõm, sau đó kiêu ngạo gật gật đầu.

Bảo bảo rất đáng yêu nha.

Mọi người lần thứ hai bị manh đến bùng nổ.

Tận thế đến, hình ảnh đáng sợ gì cũng đã gặp qua, mọi người đối với động vật thành tinh trái lại càng dễ tiếp thu hơn. Đều dã tận thế rồi, còn có chuyện gì là không thể!

So với tang thi đáng sợ, đột nhiên xuất hiện một bé yêu tinh manh c.h.ế.t người không đền mạng, thấy thế nào cũng là tới để cứu rỗi ánh mắt và tâm linh của mọi người.

Võ Văn Vũ lúc này rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, kích động bưng kín ngực, đỏ bừng cả mặt cùng Tạ Quân đồng thời gào thét đ.ấ.m sàn.

Đảng mao khống bị miểu sát.

Ngẫm lại nhiều ngày trước cùng ở chung với Ngũ Nhất, lại liên tưởng đến đối phương vốn là một bé hamster siêu đáng yêu, trái tim cả nhóm Tạ Quân có cảm giác muốn tan chảy.

Sự ngây thơ không hợp lẽ thường trước kia bây giờ đã có lời giải thích, càng làm cho người khác yêu thương.

Ninh Phong và Đoạn Ôn Du tuy đã sớm đoán được chân tướng, nhưng đến lúc tận mắt thấy một màn biến thân vẫn vô cùng chấn động.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mat-the-hamster-giau-chay-mo/chuong-27.html.]

Trước tận thế, bọn họ tuy rằng biết Ngũ Nhất rất thông minh, nhưng không ngờ có một ngày bé thật sự thành tinh.

Đối với năng lực nhặt bảo bối của Nhiếp Tiêu, bọn họ sẽ không bao giờ nghi ngờ nữa.

Ninh Phong không kiềm chế nổi hâm mộ mở miệng nói: "Quả thực chính là yêu tinh báo ân bản hiện thực nha, nuôi dưỡng ba năm cứu mạng một giờ, thặc hâm mộ."

"Tui cũng muốn nhặt một con tiểu yêu tinh về nuôi."

Đoạn Ôn Du nghe lời này, nhấc tay liền gõ đầu Ninh Phong, đánh nát ảo tưởng của đối phương. "Cậu như vậy còn không nuôi nổi chính mình."

Nhiếp Tiêu thấy tất cả mọi người nhìn chằm chằm nhóc con trong túi, che miệng ho nhẹ một tiếng, sau đó duỗi tay nhấn cái đầu nhỏ đang ló ra trở vào trong, triệt để chặn lại tầm mắt của mọi người.

Khom lưng nhặt hết quần áo và ba lô rơi trên đất, Nhiếp Tiêu nghiêm mặt đi thẳng đến bên cạnh con tang thi.

Tất cả mọi người không nhìn thấy tiểu khả ái, chỉ có thể tiếc nuối vừa ghen tị liếc mắt sang hướng khác, cuối cùng mới nhìn lại con tang thi cấp ba, sau đó bị hình ảnh kinh tởm đánh mạnh vào thị giác.

So với bé chuột vô cùng đáng yêu, con tang thi này đúng là làm người ta ngứa mắt.

"A, tui sắp mù!"

Tang thi cấp ba: "..."

Tang thi thì không cần mặt mũi sao!?

Bạch Mân vốn định nhân lúc mọi người đều tập trung chú ý lên người bé chuột, lén lấy viên dị năng hạch màu xám kia về, nhưng còn chưa kịp ra tay thì mọi người đã vây lại gần.

Bạch Mân ở trong lòng không nhịn được mắng một câu thô tục, trên mặt lại như không có chuyện gì xảy ra, vẫn là một biểu cảm ôn nhu dịu dàng.

Nhiếp Tiêu cũng chú ý tới Bạch Mân, tầm mắt nhẹ nhàng xẹt qua gương mặt đối phương, sau đó mới nhìn lại con tang thi cấp ba trên đất.

Lúc này Võ Văn Vũ đã tạo ra lồng phòng ngự, chặn hết đám tang thi đang kéo đến ở bên ngoài, tạo ra một khoảng trống cho mọi người.

Dị năng đặc biệt này làm đám người Ninh Phong hô lên một tiếng kinh ngạc.

"Các anh nhanh lên, nếu không lát nữa em không chịu được lâu đâu." Võ Văn Vũ nhìn vẻ mặt kinh ngạc của ông anh nhà mình, cười hì hì có chút ngại ngùng. "Anh, sau này em cũng có thể bảo vệ anh rồi."

Võ Văn Kỳ suýt chút nữa bị câu nói này làm rơi nước mắt, nhất thời có một loại ảo giác con gái mình đã trưởng thành rồi.

Tiêu Nghiên ở bên cạnh nhìn cảnh này cũng vừa buồn cười vừa cảm động.

Nhiếp Tiêu cũng không làm phiền, thả ra sấm sét chuẩn bị g.i.ế.c c.h.ế.t con tang thi.

Nhưng ngay lúc này nhóm Tạ Quân lại nói ra một câu nghi vấn, nhìn chiếc vòng màu đen trên người tang thi, cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

"Dị năng này sao lại giống y hệt dị năng của tên biến thái lúc trước tụi tôi g.i.ế.c vậy!?"

Tạ Quân nói xong liền theo bản năng mà quay đầu lại tìm bóng dáng của tiểu Ngũ Nhất, sau đó mới nhớ tới nhóc con đang nằm trong túi áo Nhiếp Tiêu.

Tạ Quân sờ gáy, có chút ghen tị mà nhìn Nhiếp Tiêu. "Vừa nãy là tiểu lão đại trói con này lại đúng không?"

Không chờ Nhiếp Tiêu gật đầu trả lời, trong túi áo đã truyền ra một tiếng kêu dễ thương trước, sau đó một cái móng vuốt nho nhỏ giơ lên.

"Chít!" Đúng vậy.

Chẳng biết lúc nào, nhóc con đã vùi mình trong túi áo ba ba gặm hạt dưa.

Mọi người lần thứ hai che ngực.

A, đáng yêu muốn chết.

Nhiếp Tiêu bất đắc dĩ cong môi, cách túi áo xoa xoa nhóc con bên trong, sau đó nhìn con tang thi cấp ba lạnh lùng nói: "Dị năng này là chuyện gì, mổ nó ra thì biết ngay."

Nhớ tới hành vi nhằm vào Ninh Phong và Tiêu Nghiên, Đoạn Ôn Du và Võ Văn Kỳ ánh mắt lập tức lạnh xuống, nhìn chằm chằm con tang thi trước mặt.

Ngay cả Khương Thù cũng bắt đầu nghiêm túc.

Sấm sét màu xanh lam lóe lên, tang thi cấp ba lập tức biến thành than cốc, vòng đen từ dị năng trói buộc nó cũng biến mất.

Hai viên tinh hạch trong suốt long lanh như đá quý rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang lanh lãnh. Một viên trong suốt, còn một viên lại có màu xám nhạt.

Mọi người thấy tình cảnh này không khỏi có chút khiếp sợ.

"Con tang thi này có tới hai viên tinh hạch?"

Nhiếp Tiêu đi lên nhặt hai viên tinh hạch, nắm ở trong lòng bàn tay hai giây, ánh mắt lập tức lạnh xuống, quả nhiên không ngoài suy đoán của bọn họ.

"Không, có một viên không phải của chính nó."

Nhiếp Tiêu nói, giơ viên màu xám ra, ánh mắt lạnh lùng. "Viên này, tôi không hấp thu năng lượng bên trong được. Nếu tôi đoán không lầm, đây chính là dị năng hạch của tên biến thái mà các cậu vừa nói."

"Dị năng giả chúng ta đều có một viên như vậy."

Nhiếp Tiêu vừa nói xong, Đoạn Ôn Du lập tức biến cơ thể mình thành dị năng, mọi người nhìn xuyên qua cánh tay bằng nước của hắn thấy được một viên dị năng hạch màu lam, thoáng qua một cái đã hợp lại làm một với nước xung quanh.

"Cho nên vừa nãy các anh kêu em và chị Nghiên chạy trước là vì cái này?" Ninh Phong hoảng sợ nói.

"Đúng, so với tụi anh, ở trong thân thể của các cậu sẽ dễ tìm hơn." Đoạn Ôn Du xoa xoa đầu Ninh Phong.

Lưu Đại Sơn im lặng đứng một bên cũng bình tĩnh mở miệng nói: "Không cần tìm đâu xa, ở ngay trong đầu của chúng ta."

Lúc bọn họ giải quyết Mạnh Quang Diệu chỉ bỏ qua cái đầu kia.

 

Loading...