Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mạt Thế Hamster Giàu Chảy Mỡ - Chương 24.1

Cập nhật lúc: 2024-05-05 18:31:34
Lượt xem: 48

Nhóm Nhiếp Tiêu g.i.ế.c hết tang thi trên đường đến nhà của Lâm Mộng Phỉ.

Võ Văn Kỳ tuy rằng mỗi lần làm nhiệm vụ thường đi mười ngày nữa tháng không về nhà, nhưng đối với sinh hoạt hằng ngày và bạn bè của Võ Văn Vũ cũng rất quan tâm và hiểu rõ.

Đặc biệt là cô bạn thân Lâm Mộng Phỉ này, hắn càng đều tra rõ ràng.

Gia cảnh của Lâm Mộng Phỉ thuộc dạng gia định phổ thông, cả nhà ở trong một tiểu khu tại nội thành Phong Thành. Cha mẹ đều là công nhân viên chức sáng 9 giờ đi chiều 5 giờ về, còn một đứa em trai đang lên tiểu học.

Dựa vào trí nhớ của Võ Văn Kỳ, Nhóm Nhiếp Tiêu không chút khó khăn đến được ngoài tiểu khu gần nhà Lâm Mộng Phỉ. Nhưng nhìn vô số tang thi xung, chính Võ Văn Kỳ cũng không ôm hy vọng quá lớn.

Đúng như dự đoán, tất cả mọi người vồ hụt.

Manh mối đến đó gián đoạn, hoàn toàn mất đi tung tích của Võ Văn Vũ.

Võ Văn Kỳ không kềm chế được mà đỏ cả vành mắt, một đ.ấ.m nặng nề đập vào tường, gần như sắp khóc.

Không khí phút chốc rơi vào yên lặng, chỉ có âm thanh của tang thi ở bên ngoài, khó nghe lại đáng ghét.

Tất cả mọi người khó có thể tưởng tượng, một cô gái tay không tấc sắt phải làm sao an toàn sống tiếp trong tận thế khắp nơi đầy nguy hiểm.

Tiêu Nghiên nhìn Võ Văn Kỳ như vậy cũng không biết nên an ủi ra sao, viền mắt nhất thời cũng đỏ, không nhịn được bắt đầu hối hận tự trách.

"Nếu ban đầu em không đưa cho mọi người xem nhiệm vụ kia là được rồi..."

"Chị!"

Nghe lời nói hoang đường này, Ninh Phong lập tức lớn tiếng ngăn lại Tiêu Nghiên định tiếp tục nói nói.

"Chuyện này không phải lỗi của chị!"

Ninh Phong kéo tay Tiêu Nghiên, sau đó quay đầu nhìn Võ Văn Kỳ, vội vàng nói: "Võ Văn Kỳ, ông nhanh nói đi, không phải đúng không!?"

Nghe tiếng la, Võ Văn Kỳ lúc này mới lau khóe mắt, mạnh mẽ vực dậy tinh thần, đi tới xoa xoa đầu Tiêu Nghiên, ngữ khí ôn nhu lại kiên cường: "Đúng, không phải lỗi của em, em đừng nghĩ lung tung."

Tiêu Nghiên ngẩng đầu nhìn khuôn mặt cương nghị của hắn, nước mắt lập tức rơi xuống.

Nhiếp Tiêu nhìn các đồng đội rơi vào đau thương, im lặng một hồi liền mở miệng, lời nói từng nói với bọn họ được lập lại lần nữa.

"Sẽ không có chuyện gì."

Nghe năm chữ vô cùng linh nghiệm trên đoạn đường đi, Võ Văn Kỳ và Tiêu Nghiên nhìn nhau sửng sờ, trong mắt dấy liên kiên định và hi vọng.

Ninh Phong ở bên cạnh cũng gật đầu như gà mổ thóc, vội vã phụ họa: "Đúng vậy, lão đại đã nói không sao thì nhất định sẽ không có chuyện gì!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mat-the-hamster-giau-chay-mo/chuong-24-1.html.]

Đoạn Ôn Du luôn im lặng ở bên cạnh đột nhiên phát hiện ra cái gì, bước nhanh về phía lịch bàn trong nhà Lâm Mộng Phỉ, chỉ vào bảng ghi nhớ trên đó.

"Tiểu Vũ đang ở Vân Thành"

Mọi người đến gần vừa nhìn, chỉ thấy một hàng chữ nhỏ bên dưới khoảng trống của ngày tháng nào đó ——"để sát vào vừa nhìn, chỉ thấy một hàng chữ nhỏ viết ở phía dưới khoảng trống của moijt ngày nào đó "Phỉ Phỉ mang tiểu Vũ đi Vân Thành chơi, máy bay 8 giờ."

Niềm vui đột nhiên rơi xuống đầu, lần thứ hai minh chứng rằng miệng của Nhiếp Tiêu từng khai quang. Võ Văn Kỳ kích động không kềm chế được, mạnh mẽ ôm chầm lấy Nhiếp Tiêu.

"Lão đại, miệng của ông nhất định từng được phật tổ hôn qua."

Nhiếp Tiêu: "..." Phật tổ không có, hamster tiểu tổ tông ngược lại có một con. (Phật tổ là Fozu, hamster là cangshu đều là 'sù sù' đọc gần giống nhau :v )

Có đầu mối mới, mọi người không dám trì hoãn, lập tức đi trở về tìm chiến cơ, hận không thể mọc cánh bay đến Vân Thành.

Nhiếp Tiêu nghĩ đến bé chuột cũng đang ở Vân Thành, có chút kích động gấp gáp.

Nhưng còn chưa đi bao xa khỏi nhà Lâm Mộng Phỉ, bọn họ liền đụng phải nhóm người vừa càn quét qua cả trung tâm thành phố đến đây.

—— chỉ có thể nói là oan gia ngõ hẹp.

Nhiếp Tiêu nhìn Khương Thù từ đối diện đi tới, chỉ cảm thấy thật mệt não. Đám người Ninh Phong càng không ngờ ở đây cũng gặp phải tên bệnh xà tinh* này. (Nói nhại của bệnh thần kinh. )

Khương Thù nhìn đầy đủ 'Năm anh em siêu nhơn', khóe miệng treo lên nụ cười bất cần đời, làm cho gương mặt anh tuấn có làn da màu lúa mạch nhuộm lên mấy phần mùi vị tà tính.

"Ồ hố, vậy mà cả đám vẫn chưa c.h.ế.t ha!"

Vào giờ phút này, cả đám người mạnh nhất trong giới lính đánh thuê đều tập hợp ở đây.

Khương Thù, một người lính đánh thuê có năng lực tác chiến không thua gì Nhiếp Tiêu. Ở trên bảng xếp hạng đứng vững ở vị trí thứ hai, chỉ sau Nhiếp Tiêu.

Ninh Phong mỗi lần nhìn thấy Khương Thù đều có chút hãi, tính cách như bệnh xà tinh kia khiến người gặp người sợ, quỷ gặp quỷ sầu.

Bọn Ninh Phong căn bản không muốn đi trêu chọc người như vậy, nhưng trong đội lại có Nhiếp Tiêu. Bởi vì Nhiếp Tiêu luôn đè trên đầu đối phương một bậc, từ đó cả nhóm liền bị Khương Thù xem như đối thủ.

Từ cướp cho đến phá hoại nhiệm vụ, vẽ lên một đoạn danh thoại ân oán tình cừu trong giới lính đánh thuê.

Nghiệt duyên cắt không đứt.

Ninh Phong lúc này không muốn dây dưa cùng Khương Thù, nghiến răng nói: "Chúng tôi sắp lên đường đây, không rảnh cùng các người dông dài!"

Khương Thù hoàn toàn không đặt Ninh Phong vào mắt, vô cùng ghét bỏ nói: "Người lớn nói chuyện, con nít đừng có xen mồm."

Ninh Phong tức muốn bật ngửa, "Coi chừng tui quăng b.o.m c.h.ế.t ông."

Nhiếp Tiêu nhìn Khương Thù tuy rằng cũng có chút đau đầu, nhưng cũng không như Ninh Phong phản ứng kịch liệt như vậy. Tầm mắt rơi vào thanh niên phía sau Khương Thù, không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

 

Loading...