Mạt Thế Hamster Giàu Chảy Mỡ - Chương 13.1
Cập nhật lúc: 2024-05-04 19:07:46
Lượt xem: 66
Chương 13: Ngũ Nhất cứu tiểu Vũ
Nhóm Tạ Quân chỉ thấy có vài con tang thi đang lảng vảng trước cổng trường, liền khó hiểu nhìn về phía Liêu Dũng.
"Cậu nói ở đây có rất nhiều tang thi?"
"Em cũng không biết có chuyện gì xảy ra."
Liêu Dũng không thể tin được, một mảnh m.ô.n.g lung. Mọi người nhìn Liêu Dũng cũng đang không hiểu gì cả, chỉ có thể cẩn thận đi vào trường học thăm dò, xem rốt cuộc là làm sao.
Rất nhanh mọi người đã đến gần sân huấn luyện, lúc này lại bị cảnh tượng tang thi nhung nhúc ở đây làm cho chấn động tại chỗ.
Mùi hôi thối từ trên người tang thi che trời lấp đất ập vào xoang mũi, mọi người lúc này hận không thể mất đi khứu giác, dạ dày nhộn nhạo buồn nôn từng cơn.
Nhìn cảnh tượng đáng sợ như thế, sắc mặt Liêu Dũng trắng bệch nhiw trang giấy, tuyệt vọng lẩm bẩm: "Sao lại biến thành như vậy?"
Tang thi ở vòng ngoài ngửi được mùi người sống, quay đầu đuổi theo bọn họ. Tạ Quân vội vã đánh tỉnh Liêu Dũng đang bị đả kích, chạy vào moijt lớp học trên lầu.
Bò lên được sân thượng của tòa nhà, mọi người rốt cuộc biết được tại sao tang thi lại tập trung hết ở đây.
Nhìn nguồn gốc nơi tang thi bao vây, Liêu Dũng như đeo vật nặng mà ngồi phịch xuống đất, nước mắt vui mừng từng dòng chảy xuống, hai mắt mơ hồ. "Quá tốt rồi, quá tốt rồi!"
Đám người Tạ Quân bị vòng bảo hộ trong suốt hình nữa cung tròn dọa ngây người, trong miệng vô thức phát ra một tiếng "Đậu móa" bởi vì ngoài từ này ra, không còn từ nào có thể hình dung cảm xúc của bọn họ.
Bé chuột một mình leo lên thang của bồn chứa nước*, đứng ở vị trí cao lại thêm thị lực siêu tốt làm cho cậu có thể nhìn rõ biểu tình của những người sống sót, đồng thời từ trong đó phát hiện một gương mặt quen thuộc.
Võ Văn Kỳ không biết bao nhiêu lần cầm bức ảnh em gái của mình khoe với bọn họ, chính là ảnh Võ Văn Vũ lúc còn là trẻ con tiểu học, tiểu Ngũ Nhất đều có xem qua!
"Là em gái tiểu Vũ! ! !"
Tiểu Ngũ Nhất không nhịn được vui mừng nhảy từ trên thang xuống, nhảy đến mức làm cho nhóm Tạ Quân sợ sắp rớt tim ra ngoài.
Nhưng mà, lời dạy dỗ chưa kịp ra khỏi miệng, mọi người chỉ thấy tiểu thiếu niên nhào tới bên lan can, kicha động quơ quơ tay, hướng về phía tang thi đang bao bây mà hò hét, dẫn tới sự chú ý của những sinh viên trong lồng phòng hộ.
"Mọi người xem! Trên sân thượng phòng thí nghiệm có người đúng không!"
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn sang, đáy lòng dấy lên một tia hi vọng, nhưng rất nhanh lại lắng xuống. Chỉ có mấy người như vậy, làm sao có thể cứu được bọn họ.
Võ Văn Vũ cũng nhìn về mái, dường như sự mệt mỏi sinh ra ảo giác, cô hình như nghe được có người gọi tên mình.
Tạ Quân nhìn tiểu thiếu niên kích động, híp mắt nhìn vào trong đám người, nhưng hoàn toàn không thể nhìn rõ ai với ai, chỉ có thể ngăn cậu lại hỏi: "Đừng gọi nữa vô ích, cổ họng nhỏ như vậy gào khản giọng bọn họ cũng không nghe rõ, có chuyện gì? Có người quen ở đây sao?"
"Ừm! Em gái của tôi ở bên trong!" Tiểu Ngũ Nhất chỉ vào người ở giữa vòng bảo hộ, giọng điệu cực kỳ hưng phấn.
Nhưng nghe lời này, nhóm người Tạ Quân hơi nghi ngờ, nhìn khuôn mặt nho nhỏ đầy thịt còn mang nét trẻ con, khó có thể tin trong đám sinh viên này có em gái nào nhỏ tuổi hơn cậu. (Bên Trung trong nhóm cùng bối phận thì đứa nào ra trước làm anh/chị, không phân vai vế như bên mình)
Bé chuột nhạy cảm phát hiện mình lại bị xem thường, nhưng lại vẫn không tìm được chứng cứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mat-the-hamster-giau-chay-mo/chuong-13-1.html.]
Tự dưng thấy rất giận nha.
Mọi người cũng không xoắn xuýt thêm về vấn đề nho nhỏ này nữa, vấn đề cấp bách là làm sao giải quyết đám tang thi này, nhóm sinh viên bị dí ở đó nữa bước khó đi, sớm muộn gì cũng chỉ có một con đường chết.
"Nếu có thể phân tán một phần tang thi là tốt rồi!" Tạ Quân phát sầu, hàng lông mày nhíu chặt sắp dính lại với nhau, không phải bọn họ không muốn đi cứu, mù quáng xông vào cũng chỉ là đi chịu chết.
Nhiều tang thi như vậy căn bản đập không hết.
Lưu Đại Sơn ôm rìu của mình, sắc mặt hiếm thấy nặng nề.
Tiểu Ngũ Nhất nghe lời này, không nhịn được nhớ tới Ninh Phong, nếu anh ấy ở đây nhất định có thể tạo ra tiếng động thật lớn để hấp dẫn tang thi dễ như ăn cháo. Nghĩ vậy, bóng đèn nhỏ trong đầu sáng lên.
Mọi người vừa quay đầu, liền nhìn thấy tiểu thiếu niên cởi xuống ba lô nhỏ hình quả dâu tây, đưa tay giả vờ như đang lục lọi, trong ánh mắt của mọi người moi ra một khẩu súng.
Ánh mắt nhóm Tạ Quân nhất thời sáng lên.
Sau đó, không chờ Liêu Dũng và những tiểu đệ khác phản ứng lại, Tạ Quân và Lưu Đại Sơ cực kỳ ăn ý liếc nhau một cái, lập tức lấy hành động.
Lưu Đại Sơn ôm ngang tiểu Ngũ Nhất, Tạ Quân theo sát phía sau, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chạy khỏi sân thượng.
Một người mang theo chuột, một người khóa cửa. Động tác có thể nói là nước chảy mây trôi, lưu loát liền mạch.
Bé chuột không kịp phản ứng, ngơ ngác mà cầm s.ú.n.g trong tay, khuôn mặt nhỏ đầy mơ hồ, trong đầu chỉ còn lại một câu hỏi mang tính triết học sâu xa —— tôi là ai? Đây là đâu? Tôi đang làm gì?
Mặc dù có chút không tử tế, nhưng đối mặt với nhiều tang thi như vậy, Tạ Quân bọn họ dù có dị năng cũng không dám chắc sẽ an toàn trở ra, cho nên không dám để cho mấy đứa đàn em chỉ là người bình thường đi mạo hiểm.
Tạ Quân khóa cửa xong mới nói với đám đàn em bên trong: "Anh và Đại Sơn là đi tìm chết, mấy đứa sau này mang tiểu thiếu gia đi tìm ba ba đi! Có biết không?"
Nhóm đàn em liều mạng đập cửa gọi to, song đáp lại bọn họ chỉ là tiếng bước chân càng lúc càng xa.
Xuống dưới lầu, Tạ Quân nghiêm túc căn dặn tiểu Ngũ Nhất nhiệm vụ phải làm đó phải làm, "Tiểu lão đại, lát nữa cậu tìm một nơi an toàn cách xa một chút rồi nổ súng, b.ắ.n xong thì chạy trở lại tìm mấy đứa đàn em kia, biết không?"
"Ta cũng có thể đi cứu người!" Tiểu Ngũ Nhất nhìn hai người đàn ông rõ ràng muốn gạt cậu ra khỏi kế hoạch cứu người, tức giận nói: "Dũng sĩ hamster rất lợi hại!"
"Ngoan nào, bên kia có quá nhiều tang thi."
"Nhớ kỹ, nổ s.ú.n.g xong nhất định phải chạy đi tìm bọn em trai biết không?"
Dưới sự nghiêm túc của Tạ Quân và Lưu Đại Sơn, bé chuột tạm thời không thể phản kháng, chỉ có thể rầu rĩ đáp ứng. Nhìn bóng lưng kiên quyết của bọn họ hướng về phía tang thi bước đi.
Tiểu Ngũ Nhất ôm s.ú.n.g đi mấy bước, len lén quay đầu lại xem xét, cuối cùng lầm bầm trong miệng.
"Ba ba nói, ký ức của hamster chỉ có bảy giây, cho nên bé chuột đã mất trí nhớ rồi nha."
***