Mạt Thế Đội Trưởng Xuyên Thành Tiểu Công Chúa - Chương 88

Cập nhật lúc: 2025-03-23 14:47:52
Lượt xem: 20

"A Quy." Thẩm Vô Cữu gọi.

A Quy đáp một tiếng, nhanh chóng chạy đến trước mặt Thẩm Vô Cữu: "Tứ thúc."

"Ừm. Ngươi đang làm gì vậy?" Thẩm Vô Cữu xoa đầu cậu bé.

"Dọn dẹp chiến trường, mẫu thân nói mỗi lần đánh nhau xong, phụ thân đều đích thân ở lại cùng binh lính bên dưới dọn dẹp chiến trường." A Quy nghiêm túc trả lời.

Thẩm Vô Cữu không ngờ nhị tẩu của mình ngay cả chuyện này cũng dạy nhi tử, nhị tẩu lớn lên ở biên quan, tính tình có sự hào sảng mà nữ tử kinh thành không có, thường chạy đến chiến trường để xem trộm, nghe nói quen biết nhị ca cũng là ở trên chiến trường, vì bị phát hiện giả làm xác chết, cuối cùng bị nhị ca nhặt về.

Hắn tưởng rằng nam đinh đời sau của Thẩm gia chỉ có một mình A Quy, các tẩu tẩu sẽ không muốn để A Quy trong tương lai ra chiến trường.

Thẩm Vô Cữu gật đầu: "Ngươi làm rất tốt."

Sở Du Ninh lại lắc đầu: "Dọn dẹp chiến trường còn bao gồm gom những thứ có thể dùng được, ngươi nên lục soát người họ, lấy hết đồ đạc, cần thì cũng có thể lột quần áo."

Thẩm Vô Cữu:... Công chúa không phải là muốn dạy hư cháu trai ta chứ?

Những thủ vệ giả làm xác c.h.ế.t nghe thấy:... Bọn họ có thể đứng dậy giấu túi tiền rồi nằm xuống lại không?

Mắt A Quy sáng lên, quay người định đi làm.

"A Quy, cái đó phải phân biệt địch hay ta, địch thì được, ta thì phải cho họ sự tôn trọng cuối cùng." Thẩm Vô Cữu kéo A Quy lại.

"Công chúa thẩm thẩm, có phải như vậy không ạ?"

A Quy hỏi Sở Du Ninh, cậu bé muốn nghe công chúa thẩm thẩm nói.

Thẩm Vô Cữu buồn cười nhìn Sở Du Ninh.

Sở Du Ninh bị Thẩm Vô Cữu nhìn có chút chột dạ, dù sao đó cũng không phải người chết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mat-the-doi-truong-xuyen-thanh-tieu-cong-chua/chuong-88.html.]

Ở mạt thế, càng về sau tài nguyên càng ít, những người không có dị năng sẽ thu thập kim loại để đổi thức ăn, thường là đi lột dây thắt lưng hoặc lột quần áo trên người tang thi.

"Đúng vậy."

Sở Du Ninh nghiêm mặt gật đầu, sau đó đưa tay về phía hắn: "Ta muốn vào xem lương thực, ngươi có muốn đi không?"

Thẩm Vô Cữu phát hiện, nàng càng chột dạ thì càng nghiêm mặt, dường như làm như vậy có thể tăng thêm độ tin cậy.

"Công chúa thẩm thẩm, ta muốn đi."

A Quy sợ bị bỏ lại, chạy nhanh đến nắm lấy tay Sở Du Ninh, hoàn toàn quên mất tứ thúc của mình.

"Người bị thương không nên vào, ở ngoài chờ nhận lương thực đi."

Sở Du Ninh nói với Thẩm Vô Cữu một câu, cầm đao, dắt A Quy đi về phía kho Thương Bẩm Phủ.

Theo suy nghĩ của Thẩm Vô Cữu, trẻ con không nên tiếp xúc với những thứ này quá sớm, nghĩ đến lúc nãy khi đến đây, cả sân chỉ có A Quy là reo hò vui vẻ nhất, hắn không khỏi trừng mắt nhìn Trình An, trách hắn không trông chừng trẻ con, đây là nơi trẻ con nên đến sao?

Trình An ấm ức, công chúa muốn dẫn đi, hắn không ngăn cản được, nếu dùng vũ lực thì A Quy sẽ khóc, một khi cậu bé khóc, công chúa sẽ trừng mắt, hắn cũng sợ bị công chúa ném.

"Công chúa, chưa được cho phép, người không thể vào, tự ý vào sẽ bị coi là cướp bóc."

Văn Tranh vẫn muốn cố gắng cứu vãn, giọng nói như muốn xé toạc cả bầu trời.

Ông ta hận không thể để Du Ninh công chúa trò chuyện thêm với Thẩm Vô Cữu một lúc, chờ thánh chỉ của bệ hạ đến.

"Vậy ngươi có định cấp lương không?" Sở Du Ninh quay đầu hỏi.

Văn Tranh ngẩn người, cấp lương? Làm sao có thể!

"Không cấp thì ta tự lấy."

Loading...