Mạt Thế Đội Trưởng Xuyên Thành Tiểu Công Chúa - Chương 603

Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:22:49
Lượt xem: 21

Trên giường cưới trải nệm mềm mại, trên đó ngồi hai đứa trẻ đáng yêu như ngọc, người nhà họ Thôi như thể đã nhìn thấy cảnh con cháu đầy đàn.

Đường Bảo ngoan ngoãn lăn từ cuối giường đến đầu giường, sau đó nằm sấp trên giường chớp chớp mắt, hàng mi dài rậm như một chiếc quạt, ngây thơ vô hại nhìn những người lớn trong phòng, người lớn nhìn nó, nó cũng nhìn họ, không hề sợ người lạ.

A Hành thấy vậy cũng lăn theo, có người ở bên cạnh hát những lời chúc tốt lành.

Hai đứa trẻ lăn xong thì xuống giường, nhà trai lập tức đưa hai phong bao lì xì lớn.

Mặc dù thân phận của đối phương cao quý, phong bao lì xì đưa ra có thể không được coi trọng, nhưng đây là quy củ nên cho vẫn phải cho, nhiều nhất là cho hậu hĩnh hơn một chút.

Đường Bảo đã sớm được dạy không tùy tiện nhận đồ của người khác, nó nhìn Sở Du Ninh, sau khi được gật đầu, mắt sáng lên nhận lấy phong bao lì xì rồi nhét vào tay mẹ: "Mua gà, nuôi Đại Hổ, Đại Hắc."

Sở Du Ninh nhận lấy, không hề có áp lực tâm lý.

Ngoài một đám ca ca, biểu ca và cữu cữu, Đường Bảo thích nhất chính là Đại Hổ và Đại Hắc trên Quỷ Sơn.

Dị năng của nàng tăng lên cấp mười một còn có thêm một chức năng là tinh thần lạc ấn, giống như ký kết khế ước với hai con thú cưng vậy, cho dù nàng không ở Quỷ Sơn cũng có thể thông qua mắt của bọn chúng để nhìn thấy tình hình bên đó, cho dù Đại Hổ và Đại Hắc có ngày nào đó đột nhiên phát điên thì nàng cũng có thể trực tiếp dùng tinh thần lực khống chế, không còn bị hạn chế bởi khoảng cách.

Kể từ khi người phụ trách nuôi gà trên Quỷ Sơn lỡ miệng nói Đại Hổ và Đại Hắc ăn gà, Đường Bảo dựa vào sức mạnh của mình, mỗi lần đến Quỷ Sơn, gà trên núi chắc chắn sẽ gặp nạn.

Để tránh gà bị tàn hại, Sở Du Ninh nói với Đường Bảo rằng muốn cho Đại Hổ và Đại Hắc ăn thêm gà thì phải lấy tiền ra mua, không ngờ Đường Bảo lại thật sự nhớ kỹ.

A Hành luôn đi theo Đường Bảo, Đường Bảo làm gì nó làm nấy, nó cũng thích Đại Hổ và Đại Hắc trên Quỷ Sơn, nghe nói muốn mua gà cho Đại Hổ và Đại Hắc, nó cũng tiến lên, kiễng chân nhét phong bao lì xì vào tay Sở Du Ninh.

"Mua, cho Đại Phủ ăn." A Hành rõ ràng lớn hơn Đường Bảo ba tháng nhưng nói chuyện còn chưa rõ ràng bằng Đường Bảo.

Sở Du Ninh đối xử bình đẳng, nhận lấy phong bao lì xì: "Ngày mai cho Đại Hổ và Đại Hắc thêm một con gà."

Hai đứa trẻ vui vẻ.

Quy trình lăn giường kết thúc, tân nương cũng được đưa vào động phòng.

Sở Du Ninh đã từng xem náo động phòng lúc Thẩm Tư Lạc và A Như thành thân, lần này cũng không xem náo nhiệt nữa, hơn nữa nàng cảm thấy nàng ở đây thì mọi người không thể chơi hết sức, cố ý nói với A Vân một tiếng mới dắt hai đứa trẻ rời đi.

A Vân tiễn bóng lưng nàng đi, nàng ta biết công chúa thẩm thẩm cố ý đến chống lưng cho mình, nếu không công chúa thẩm thẩm vốn chán ghét lễ nghi phiền phức, căn bản không cần đến đây một chuyến.

Công chúa thẩm thẩm chưa bao giờ nói những lời sến súa, chỉ trực tiếp dùng hành động để chứng minh, rõ ràng là một người nhỏ nhắn trông có vẻ lương thiện vô hại, nhưng có nàng ở bên thì lại thấy rất yên tâm.

Nàng ta và tỷ tỷ gả đi có thể ngẩng cao đầu, mà sự tự tin này không chỉ do Trấn Quốc tướng quân phủ ban tặng, còn có công chúa thẩm thẩm, bọn họ biết cho dù có một ngày không thể tiếp tục ở lại nhà chồng, bị người đời chỉ trích thì công chúa thẩm thẩm cũng là người có thể dang rộng vòng tay đón nhận mình.

Chớp mắt lại đến thời điểm đạp thanh một năm, gió nhẹ hiu hiu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mat-the-doi-truong-xuyen-thanh-tieu-cong-chua/chuong-603.html.]

Ngoài việc có thể tham quan hổ đen gấu đen, Quỷ Sơn còn mở một sân chơi đá cầu, thỉnh thoảng có học tử đến thi đấu, hôm nay là lớp vỡ lòng của Thư viện Thương Tùng và Thư viện Thúy Bách tiến hành thi đấu đá cầu.

Bên cạnh sân đá cầu, một con hổ nằm dài ở đó đặc biệt bắt mắt, bên cạnh nó là hai cục bột đáng yêu như ngọc.

Đường Bảo chuyên tâm ăn kẹo đậu, hoàn toàn quên mất nó là đến xem các ca ca đá cầu, cái miệng nhỏ không ngừng nhai.

Khán giả bên cạnh cũng thấy hổ và Trưởng Lạc tiểu quận chúa thú vị hơn một đám trẻ con đá cầu, mặc dù đã sớm nghe nói hổ đen gấu đen trên Quỷ Sơn đã được thuần hóa, nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn rất chấn động, đặc biệt là con hổ lớn ó thể để hai đứa trẻ dựa vào chơi.

"Hành Hành, hết rồi." Đường Bảo lật ngược chiếc hà bao đã rỗng, nhìn về phía A Hành bên cạnh.

A Hành đang cầm một viên kẹo đậu muốn đưa vào miệng, nghe nó nói vậy liền đưa ra: "Đường Bảo ăn."

Tiền tiêu vặt của bọn nó mỗi ngày đều có hạn, ăn hết rồi thì dù có khóc lóc thế nào cũng không có nữa, lúc đầu Trương ma ma không chịu được bọn nó làm nũng mà lén cho thêm, bị Sở Du Ninh phát hiện thì đều bị mắng một trận, từ đó về sau không dám cho nữa, bởi vì công chúa dường như ở khắp mọi nơi.

Đường Bảo nhận lấy ăn rồi lại nhìn về phía hà bao của A Hành.

A Hành lập tức che hà bao lại, đã không còn xa lạ gì với ánh mắt này.

"Hành Hành, hà bao của ngươi đẹp thật!" Đường Bảo đưa ngón tay nhỏ mập mạp chỉ vào hà bao, giọng nói ngọt ngào khen ngợi.

"Của ngươi không phải cũng giống vậy sao?" A Hành chớp chớp mắt, công chúa thẩm thẩm cho người làm hà bao đựng tiền tiêu vặt đều giống nhau.

"Không giống. Của ta cho ngươi xem, của ngươi cho ta xem thì biết hai cái có giống nhau không." Đường Bảo đưa hà bao rỗng không của nó qua.

A Hành hoàn toàn bị nó làm cho rối tung, đối diện với ánh mắt ngoan ngoãn chân thành của Đường Bảo, nó không hề phòng bị, ngây thơ đưa hà bao qua.

Đường Bảo nhận được hà bao, mở ra xem, bên trong cũng giống như nó, đựng kẹo đậu ngày hôm nay, nó thấy A Hành vẫn đang lật qua lật lại tìm chỗ khác biệt của hai cái hà bao, vội vàng lấy một viên ăn.

Từ khi có tiểu quận chúa, để phòng nó bị công chúa dạy hư, Trương ma ma đã theo hầu bên cạnh tiểu quận chúa, bà ta không có cách nào với công chúa nhưng tiểu quận chúa còn nhỏ, nhất định có thể dạy bảo nó hiểu lễ nghĩa, ôn nhu hiền thục.

Tuy nhiên, tiểu quận chúa không chỉ giống mẹ về ngoại hình mà về khoản ăn uống cũng giống như đúc, điều may mắn duy nhất là trí thông minh lại giống cha, nhìn thấy việc lừa A Hành lấy hà bao là biết.

Một lát sau, A Hành nghiêm túc lật xem từng đường kim mũi chỉ trên hà bao, rất chắc chắn nói: "Đường Bảo, hà bao của chúng ta giống nhau."

Đường Bảo bịt miệng nhỏ, nhanh chóng nhai hết đồ trong miệng rồi nuốt xuống, sau đó trả lại chiếc hà bao đã xẹp lép: "Giờ thì giống nhau rồi."

A Hành nhìn hà bao đã trống không, ngây người, lại nhìn chiếc trên tay kia, đúng là giống nhau, đều trống không.

Đường Bảo thấy nó nhìn sang liền đổ tội cho Đại Hổ: "Là Đại Hổ ăn đấy."

Đại Hổ:... Sao nó lại gặp phải đôi mẹ con này chứ?

Loading...