Mạt Thế Đội Trưởng Xuyên Thành Tiểu Công Chúa - Chương 578
Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:21:10
Lượt xem: 9
Các mẹ khoác vai nhau vây thành một vòng tròn, đầu dựa đầu, vừa khóc vừa cười.
Cười là vì mạt thế sẽ không đến nữa, khóc là vì trên thế giới này không còn Ninh Ninh nữa, về sau cũng sẽ không có.
Sở Du Ninh chui vào bên trong các mẹ, ngồi xổm trên đất ngẩng đầu nhìn bọn họ, cười nói: "Các mẹ ơi, ở một thế giới khác con là công chúa đấy, có năm thành dân chúng nộp thuế cho con, con còn có một phủ công chúa rất lớn, có một ngọn núi làm sở thú kiêm nuôi gà, ra vào đều có người hầu hạ, các mẹ không cần lo lắng cho con đâu. Đúng rồi, con còn có một phò mã, hắn tên là Thẩm Vô Cữu, rất yêu con, còn chiều con hơn cả các mẹ, đã sử dụng rồi, đảm bảo to khỏe."
Sở Du Ninh nói xong cảm thấy giấc mơ này sắp tỉnh, nàng vội vàng nhào tới ôm các mẹ, mặc dù cũng không ôm được.
"Mẹ Bá Vương Hoa, các mẹ phải hạnh phúc nhé!"
Vào khoảnh khắc Sở Du Ninh hoàn toàn biến mất, các mẹ Bá Vương Hoa ngẩng đầu lên, trên mặt đầy nước mắt.
"Các người có nghe thấy không? Tôi hình như nghe thấy Ninh Ninh nói chuyện."
"Tôi nghe thấy Ninh Ninh nói ở bên kia con bé là công chúa."
"Còn sở hữu năm thành thực ấp."
"Ra vào đều có người hầu hạ."
"Còn có một phò mã tên là Thẩm Vô Cữu."
"Xác định đây không phải là nữ chính trong tiểu thuyết siêu Mary Sue sao? Mỗi ngày thức dậy từ chiếc giường rộng mấy trăm mét, nước mắt kim cương, tóc bảy màu các kiểu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mat-the-doi-truong-xuyen-thanh-tieu-cong-chua/chuong-578.html.]
Mọi người nói xong ôm bụng cười lớn, cười xong trong lòng lại có chút hụt hẫng.
Con gái của bọn họ đã cách bọn họ cả không gian và thời gian rồi, cả đời này không thể gặp lại nữa, nhưng chỉ cần con bé khỏe mạnh là tốt rồi.
*
Sở Du Ninh tỉnh lại đã là chiều ngày hôm sau, Thẩm Vô Cữu vốn tưởng rằng đêm qua làm nàng mệt mỏi nên mới ngủ say như vậy, nhưng đến khi cơm trưa cũng không gọi được nàng dậy mới vội vàng đi tìm đại phu.
Đại phu đưa ra kết quả chỉ là buồn ngủ, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, đến bữa tối mà nàng vẫn không tỉnh lại, hắn sẽ đưa nàng về kinh tìm danh y.
Sở Du Ninh mở mắt ra nhìn thấy Thẩm Vô Cữu vẻ mặt lo lắng, lập tức nhào tới ôm lấy hắn, vùi vào hõm cổ hắn: "Thẩm Vô Cữu, ta mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ ta thấy những gì chúng ta đoán đã thành sự thật, các mẹ Bá Vương Hoa đã nhìn thấy thứ chúng ta muốn cho bọn họ xem, mạt thế cũng sẽ không đến nữa."
Nàng không biết đây là giấc mơ mà nàng quá khao khát thành sự thật hay là tinh thần lực của nàng thực sự đã xuyên không đến thế giới rất rất lâu về sau, gặp lại các mẹ Bá Vương Hoa.
"Ninh Ninh, nhất định đó không phải là mơ, nàng quên rồi sao, ta cũng là thông qua giấc mơ mới biết được mọi chuyện kiếp trước, cho nên những gì nàng nhìn thấy nhất định là thật." Thẩm Vô Cữu nhẹ nhàng vuốt ve nàng, khẳng định bên tai nàng.
Bất kể là thật hay không, chỉ cần có thể khiến thê tử của hắn không còn hối tiếc nữa thì nhất định là thật.
Sở Du Ninh ôm lấy cổ hắn, nhìn hắn, gật đầu thật mạnh: "Ta cũng thấy là thật, dù sao thì một người vô tâm vô phế không thích động não như ta sẽ không bao giờ mơ mộng."
Thẩm Vô Cữu thấy nàng đã khôi phục tinh thần, cười nhẹ véo mũi nàng, cúi đầu từ từ áp sát môi nàng: "Ta hy vọng nàng sẽ mơ, trong giấc mơ đó có ta."
(Chính văn hoàn)