Mạt Thế Đội Trưởng Xuyên Thành Tiểu Công Chúa - Chương 521

Cập nhật lúc: 2025-03-28 11:18:34
Lượt xem: 17

Nàng vội vàng xua tay: "Tam ca, khách sáo quá rồi, người một nhà không cần đa lễ."

Thẩm Vô Phi cười, công chúa gọi tam ca gọi rất thân thiết tự nhiên, người không biết còn tưởng nàng là muội muội của hắn.

"Nghe theo công chúa, sau này sẽ không như vậy nữa." Thẩm Vô Phi thuận theo.

Sau khi tất cả ký ức đều tỉnh táo, hắn vẫn nhớ hôm qua nghe đệ đệ nói một hồi, công chúa cũng đi cùng, chỉ nửa ngày ngắn ngủi đã đủ để nắm rõ tính tình của công chúa này.

Cho dù có đánh c.h.ế.t hắn cũng không ngờ được đệ đệ mà hắn thương yêu nhất lại có một ngày sẽ lấy công chúa, lấy công chúa trông có vẻ tôn vinh nhưng thực tế lại bị chế ước rất nhiều.

May mắn thay, tính tình của công chúa này rất tốt, căn bản không coi mình là công chúa, đặc biệt là hắn có thể may mắn nhớ lại mọi chuyện, đều là công lao của công chúa.

Nghĩ đến trước đó phụng mệnh phải bắt nàng, thậm chí cuối cùng còn muốn g.i.ế.c nàng, Thẩm Vô Phi trong lòng tự trách không thôi: "Trước đó..."

"Tam ca, huynh tỉnh lại là tốt rồi, công chúa còn muốn đưa A Quy ra khỏi cung chơi, vừa hay ba huynh đệ chúng ta ôn lại chuyện cũ." Thẩm Vô Cữu ngắt lời hắn, chuyện này nói riêng.

Hắn vẫn chưa được rảnh rỗi, không chỉ phải phụ trách thủ vệ hoàng cung, lại còn bị Cảnh Huy Đế triệu đến thương nghị chuyện sắp xếp nhân thủ, mãi đến lúc này mới có thể thoát thân.

Thẩm Vô Phi vốn thông minh nhạy bén, trong nháy mắt đã biết Thẩm Vô Cữu không muốn để hắn nói tiếp.

Sở Du Ninh gật đầu: "Đúng vậy! Tam ca, chúng ta đi dạo phố, mua đặc sản về nhà, huynh có muốn đi cùng không? Ta thấy huynh bỏ lại tam tẩu nhiều năm như vậy, tốt nhất nên mua chút đồ về dỗ dành tam tẩu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mat-the-doi-truong-xuyen-thanh-tieu-cong-chua/chuong-521.html.]

Một công chúa đường đường chính chính muốn tặng đồ cho người khác đâu cần đích thân đi mua, huống chi công chúa lại lập đại công, những thứ trong quốc khố Việt Quốc và nội khố của Việt Đế đều do nàng lựa chọn, nàng còn nhớ đến chuyện đích thân đi mua, đủ thấy tấm lòng này đáng quý biết bao.

Thẩm Vô Phi càng thấy tính tình của công chúa đệ muội này tốt, mặc dù mở miệng mời huynh trưởng đi dạo phố không phải là chuyện mà một đệ muội nên làm.

Hắn cười nói: "Công chúa nhắc nhở đúng, ta nên suy nghĩ kỹ xem nên tặng lễ vật gì cho tam tẩu."

"Kẹo hồ lô." Sở Du Ninh buột miệng nói.

Thẩm Vô Cữu nhớ lại lễ vật mà công chúa lần đầu tiên tặng hắn chính là một bó kẹo hồ lô, không đúng, là bánh nếp tẩm đường, nghe nói là vì trời nóng kẹo hồ lô dễ tan chảy, không bán được mới đổi thành bánh nếp tẩm đường, hắn có chút nghi ngờ kẹo hồ lô ở đây có phải đã trở thành lựa chọn hàng đầu để tặng quà của công chúa hay không.

Thẩm Vô Phi nghi hoặc nhìn Thẩm Vô Cữu.

"Công chúa thích ăn kẹo hồ lô sao? Vậy lần sau ta mua cho A Quy cũng mua cho công chúa."

Thẩm Vô Dạng không nghĩ gì khác, trực tiếp coi nàng như trẻ con, theo hắn thấy kẹo hồ lô là đồ ăn vặt của trẻ con.

"Được thôi. Nhưng mà, nhị ca cũng thích ăn, hôm qua đến còn cầm kẹo hồ lô trên tay, tiếc là lúc đánh nhau làm rơi mất." Sở Du Ninh tiếc cho cây kẹo hồ lô hôm qua.

Thẩm Vô Dạng nhớ lại cảnh tượng hôm qua cùng A Quy l.i.ế.m kẹo hồ lô, đặc biệt là cúi đầu nhìn thấy ánh mắt con trai mong đợi được ăn thêm một miếng, lại muốn tìm khe đất chui xuống.

Trần Tử Thiện phì cười: "Đó là vì trước đó công chúa ném phò mã một mình ở trang viên dưỡng thương, áy náy nên định mua lễ vật tặng phò mã, kết quả trời nóng không có bán nên mua bánh nếp tẩm đường giống kẹo hồ lô."

Loading...