Mạt Thế Đội Trưởng Xuyên Thành Tiểu Công Chúa - Chương 514
Cập nhật lúc: 2025-03-28 06:24:29
Lượt xem: 7
"Muội muội bảo ta phải bảo vệ tốt ông ấy." Thẩm Vô Dạng giãy tay ra, nắm đ.ấ.m tiếp tục đập vào người Thẩm Vô Phi.
Sở Du Ninh nghe Thẩm Vô Dạng nói vậy không khỏi kinh ngạc. Vậy nên Thẩm Vô Dạng là vì nàng bảo hắn bảo vệ tốt Cảnh Huy Đế, vừa thấy có người muốn g.i.ế.c Cảnh Huy Đế mới xông lên sao?
Sau lần đầu tiên gặp mặt đánh bọn họ, nàng lại thêm một tội danh khiến huynh đệ tương tàn, xem ra nàng không thể duy trì hình tượng tốt đẹp trong lòng hai vị huynh trưởng của Thẩm Vô Cữu rồi.
Thẩm Vô Phi liếc mắt đã thấy nhị ca thần trí không ổn, hắn lợi dụng năng lực tốc độ một lần nữa khống chế Thẩm Vô Dạng: "Nhị ca, chính huynh nói ta biết là cẩu hoàng đế kia vì muốn an lòng Việt Quốc, hại phụ thân và đại ca chúng ta c.h.ế.t trận, huynh quên rồi sao!"
Thẩm Vô Dạng vốn đang hung hăng vung nắm đ.ấ.m đột nhiên sững sờ, trong đầu như có tia sáng trắng lóe lên, cả người như bị sét đánh, đứng bất động.
"Tam ca, đệ xin lỗi."
Thẩm Vô Cữu thừa lúc hắn không để ý, từ phía sau đánh ngất Thẩm Vô Phi, sợ hắn lại nói ra những lời đại nghịch bất đạo.
Lúc này, ký ức của Thẩm Vô Dạng đã được mở ra.
[Lâm Báo, sao quân đội lại ủ rũ như vậy, có phải bại trận rồi không?]
[Thưa chủ tử, quân ta đại thắng. ]
[Đã đại thắng, sao ngươi lại có vẻ muốn khóc thế? Đánh thắng phải hân hoan chứ, chẳng lẽ là phụ thân ta không cho phép sao? Ông ấy nghiêm khắc cả đời rồi. ]
[Thưa chủ tử, tướng quân và đại thiếu gia... đã tử trận. ]
[Tên tiểu tử ngươi, ai cho ngươi lá gan dám trêu đùa chủ tử!]
[Thưa chủ tử, t.h.i t.h.ể của tướng quân và đại thiếu gia đang ở trên thao trường. ]
[Không thể nào! Phụ thân và đại ca ta sao có thể c.h.ế.t được! Ta không tin!]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mat-the-doi-truong-xuyen-thanh-tieu-cong-chua/chuong-514.html.]
Trước mắt như hiện ra cảnh hắn chen qua đám đông, nhìn thấy t.h.i t.h.ể phụ thân và đại ca nằm trên tấm ván, trên mặt còn dính gió cát và m.á.u tanh chiến trường.
[Thưa chủ tử, đã tra ra được, người mà đại thiếu gia g.i.ế.c ngày hôm đó là hoàng tử Việt Quốc. ]
[Vậy nên, sự thật là bệ hạ vì muốn Việt Quốc bớt giận, đã hạ lệnh cho phụ thân và đại ca ta tử trận sao?]
[Phụ thân và đại ca ta có thể tử trận, nhưng tuyệt đối không thể c.h.ế.t theo cách này!]...
"Nhị ca?"
Thẩm Vô Cữu vừa bảo Trình An đưa Thẩm Vô Phi đi, quay đầu lại đã thấy Thẩm Vô Dạng không ổn, nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt vốn ngây thơ lần đầu tiên xuất hiện đau khổ và tức giận.
Nhị ca có lẽ nào...
Trong lòng hắn không khỏi dâng lên một tia chờ mong, thậm chí không dám lên tiếng cắt ngang.
"Cha!"
A Quy giằng tay Thẩm Tư Lạc chạy tới, ôm lấy chân cha mình, ngẩng đầu: "Cha, cha sao vậy? Cha!"
Thấy cha mình không nhúc nhích, nó sợ hãi, ôm chân cha vừa khóc vừa gọi.
Thẩm Vô Dạng trước tiên bị đụng một cái, sau đó lại bị tiếng khóc non nớt đánh thức.
Hắn nhìn đứa trẻ chỉ cao đến đùi mình, từ từ ngồi xuống, giơ tay run rẩy vuốt lên khuôn mặt nhỏ nhắn, có chút vụng về lau nước mắt cho nó.
A Quy chớp chớp mắt, giọt nước mắt treo trên lông mi theo đó rơi xuống, cha hình như khác rồi.
"Cha, cha lại sắp biến thành một người cha khác rồi sao?"
Cha lúc mới về còn không biết đi, không biết ăn, sau đó công chúa thẩm thẩm giúp cha chữa bệnh, cha bắt đầu từ từ biết dùng chân đi, dùng tay ăn, biết nói chuyện, chơi với nó, giành kiếm gỗ với nó, không giống cha mà lại giống như một người ca ca hơn.