Mạt Thế Đội Trưởng Xuyên Thành Tiểu Công Chúa - Chương 481
Cập nhật lúc: 2025-03-28 06:23:10
Lượt xem: 4
Sở Du Ninh phản đối một câu, quay đầu nhìn Hứa Hàm Nguyệt, bảo đảm với nàng ta: "Đã là Tứ công chúa, vậy là tỷ của ta, sau này ta sẽ bảo vệ tỷ."
Cảnh Huy Đế nghe nàng nói vậy, thấy khuê nữ muốn chống đối mình: "Trẫm vừa mới trách phạt tỷ ngươi xong, ngươi lại nói trước mặt trẫm sẽ bảo vệ tỷ ngươi, thế nào, bản thân không có quy củ cũng đành, còn muốn dẫn theo tỷ ngươi không có quy củ sao?"
"Quy củ là chết, người là sống. Phụ hoàng, người việc gì cũng theo quy củ, như vậy cuộc sống còn gì thú vị nữa." Sở Du Ninh vẻ mặt "Người sống uổng phí rồi."
"Nếu mọi người đều như ngươi không coi trẫm ra gì, thiên hạ sẽ loạn mất."
Sở Du Ninh thuận miệng đáp: "Ta không coi người ra gì, ta để người trong lòng mà."
Cảnh Huy Đế:...
Bao nhiêu tức giận đều tan biến, nha đầu này lúc nào cũng có thể chọc cho người tức điên lên nhưng lại cho người chút ngọt ngào.
Thẩm Vô Cữu:... Thê tử hình như chưa từng nói lời ngọt ngào như vậy với hắn.
Cuối cùng mọi người bàn bạc, trước mắt không nói ra thân phận của Hứa Hàm Nguyệt, vì vậy Hứa Hàm Nguyệt trở về với mọi người, trông tâm trạng vui vẻ, dường như đã buông xuống một tảng đá lớn, cả người càng thêm tươi tắn.
"Hứa cô nương, ngươi không sao chứ?" Thẩm Tư Lạc tiến lên quan tâm.
Bọn họ thấy Lưu công công bên cạnh bệ hạ dọn dẹp hiện trường mới biết Hứa Hàm Nguyệt ở bên kia diện thánh.
Lúc trước vô tình nhặt được Hứa Hàm Nguyệt, tứ ca dường như biết gì đó, cũng không hỏi lai lịch mà dặn dò nhất định phải đưa người về nước, thế này, vừa thấy nhị ca dẫn Hứa Hàm Nguyệt diện thánh còn phải dọn dẹp hiện trường, bọn họ liền thấy có chút nghiêm trọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mat-the-doi-truong-xuyen-thanh-tieu-cong-chua/chuong-481.html.]
Hứa Hàm Nguyệt đối mặt với nhiều người quan tâm mình như vậy, trong lòng ấm áp, rõ ràng chỉ là người xa lạ, cùng nhau đi một đoạn đường nhưng lại tốt hơn nhiều so với những người mà nàng ta quen biết ở Kinh Châu.
Nàng ta cười lắc đầu: "Bệ hạ chỉ hỏi thăm người Việt Quốc bắt cóc ta như thế nào."
Mọi người biết chuyện không đơn giản như vậy, nhưng nàng ta không nói, chắc chắn là không thể nói.
"Không sao là tốt."
Thẩm Tư Lạc gật đầu, nhìn Khương Trần vẫn ngồi một bên cầm sách không nhúc nhích, nói: "Khương tiên sinh vừa còn tìm ngươi đấy."
"Đúng đúng đúng, Khương Đao Đao muốn tìm người để lải nhải, quay đầu lại thấy không có ai, cứ lo lắng mãi." Trần Tử Thiện kéo dài giọng trêu chọc.
Hứa Hàm Nguyệt không suy nghĩ sâu xa về ý tứ của câu nói này, đi tới, thấy sách trong tay Khương Trần vẫn dừng lại ở trang nàng ta rời đi: "Khương tiên sinh, lúc nãy ta rời đi thấy ngươi đang xem trang này, sao ta về rồi mà ngươi vẫn còn đang xem thế? Trang này viết gì khiến ngươi không hiểu sao?"
Khương Trần đỏ bừng tai, nghiêm mặt gật đầu: "Có chút không hiểu."
"Hay là đi hỏi Du... công chúa? Công chúa lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ biết." Hứa Hàm Nguyệt hào hứng đề nghị.
Khương Trần sửng sốt, nhanh chóng lật trang sách đó sang: "Ta hiểu rồi."
Cầm sách đi hỏi công chúa, hắn sợ bị công chúa ném bay, ai mà không biết công chúa không thích đọc sách, vừa nhìn thấy sách là đau đầu, nếu không cũng sẽ không đặt cho hắn cái tên Khương Đao Đao.
Hứa Hàm Nguyệt gật đầu: "Vậy thì tốt, sau này tiên sinh có gì không hiểu có thể đi hỏi công chúa, công chúa nhất định có thể giải đáp."
Khương Trần không nhịn được ngẩng đầu nhìn nàng ta, chỉ là đi diện thánh về, sao giống như biến thành một người khác vậy, câu nào cũng là công chúa.