Mạt Thế Đội Trưởng Xuyên Thành Tiểu Công Chúa - Chương 460
Cập nhật lúc: 2025-03-27 20:21:38
Lượt xem: 5
Sở Du Ninh kéo A Quy ra sau lưng, hai tay nắm lấy hai tay quái nhân, xoay hắn nửa vòng trên không trung, ngẩng đầu chào hỏi: "Nhị ca sao? Chào huynh, ta là Sở Du Ninh, là công chúa thẩm thẩm của A Quy."
Quái nhân nhe răng gầm gừ với nàng.
Sở Du Ninh nhíu mày, chê bai: "Nhị ca, huynh đã bao lâu không đánh răng rồi? Hơi thở có mùi quá."
Mọi người:...
Quả nhiên, có công chúa ở đây, dù là chuyện vui buồn giận dữ lớn đến đâu cũng sẽ trở nên rất khác.
Thẩm Vô Cữu tiến lên bảo nàng buông người đó xuống.
Trước đó, Sở Du Ninh dùng tinh thần lực quét những người ở đây, đã thì thầm nói với hắn, vì vậy hắn biết ca ca tứ chi lành lặn, không hề có chút dáng vẻ thú hóa nào.
Chỉ là, thực sự nhìn thấy nhị ca như vậy, hắn vẫn đau buồn vô cùng.
Nhị ca trên dưới toàn thân quần áo rách rưới, tóc đứt rối bù, bẩn đến mức đã vón cục, trên người cũng bốc ra mùi khó ngửi, chẳng khá hơn gì những tên ăn mày trên phố.
Nếu nhị ca từ năm mất tích đã bị bắt đi cải tạo, vậy tức là nhị ca ít nhất đã phải sống trong tình trạng này sáu năm!
"Nhị ca..."
Hốc mắt Thẩm Vô Cữu đỏ hoe, hắn khom người xuống, đưa tay muốn vén mái tóc rối bù trên mặt Thẩm Vô Dạng.
Thẩm Vô Dạng hung dữ há miệng cắn vào mu bàn tay hắn.
Thẩm Vô Cữu cũng không né tránh, cứ để hắn cắn như vậy.
"Tứ ca!"
"Chủ tử!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mat-the-doi-truong-xuyen-thanh-tieu-cong-chua/chuong-460.html.]
"Phò mã!"
Thấy Thẩm Vô Dạng cắn Thẩm Vô Cữu, mọi người mới hoàn hồn, vội vàng hét lên.
Người này ngoại trừ A Quy ra thì không cho bất kỳ ai đến gần.
Sở Du Ninh vốn định dùng tinh thần lực khống chế nhưng thấy Thẩm Vô Cữu như vậy thì thôi. Có lẽ lúc này, bị cắn như vậy trong lòng hắn sẽ dễ chịu hơn một chút.
Thẩm Vô Cữu dùng tay kia kiên định vén mái tóc che khuất nửa khuôn mặt ra, nhìn khuôn mặt quen thuộc trong ký ức dần dần hiện lên, mặc dù trên đó đầy bụi bẩn, đôi mắt hung dữ, gò má hóp lại, nhưng hắn vẫn nhận ra.
Những giọt nước mắt cố kìm nén của Thẩm Vô Cữu không còn kìm được nữa, tràn đầy hốc mắt.
Hắn vuốt ve khuôn mặt chịu nhiều đau khổ này, dùng sức ôm chặt người đó, giọng nghẹn ngào khàn khàn: "Nhị ca, huynh chịu khổ rồi. Là ta vô dụng, nhiều năm như vậy ta thậm chí không tra được một chút tin tức nào."
Thẩm Vô Dạng đột nhiên bị ôm chặt, chỉ cảm thấy người này muốn trói buộc hắn, đang định vùng lên, đầu óc đột nhiên choáng váng, nhận được lệnh không được cử động, liền như một tảng đá đứng im mặc cho Thẩm Vô Cữu ôm.
"Thật sự là nhị ca!"
Khi mái tóc được vén ra, Thẩm Tư Lạc cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt đó, vừa kinh ngạc vừa vui mừng lao tới, lúc này cũng không sợ nữa.
Sao có thể sợ huynh trưởng của mình chứ, năm đó khi nàng ta bị đại tỷ chê bai, nhị ca đã không ít lần đứng ra quở trách đại tỷ vì nàng.
Một huynh trưởng bảo vệ nàng ta như vậy sao có thể làm nàng ta bị thương, cho dù có làm bị thương thì cũng là lúc thần trí không tỉnh táo.
Thẩm Tư Lạc nghĩ đến lúc trước không nhận ra hắn, mình còn sợ hãi hắn, trong lòng thẹn thùng vô cùng.
"Nhị ca." Nàng ta cúi người khẽ gọi, giọng nói nhẹ nhàng như sợ làm hắn hoảng hốt.
Thẩm Vô Cữu lùi lại, chỉ vào Thẩm Tư Lạc, cố gắng gợi lại ký ức của Thẩm Vô Dạng: "Đây là tiểu muội, nhị ca còn nhớ không?"
Thẩm Vô Dạng gầm lên không kiên nhẫn.