Mạt Thế Đội Trưởng Xuyên Thành Tiểu Công Chúa - Chương 426

Cập nhật lúc: 2025-03-27 20:20:18
Lượt xem: 7

Khương Trần đã nhiều lần bảo nàng ta đi theo Thẩm Tư Lạc và A Quy, nhưng cô nương này cứ nhất quyết bám lấy hắn, không trách có câu nói xưa rằng ân huệ của mỹ nhân khó mà hưởng được.

Mọi người không khỏi có chút trách móc nhìn qua, Hứa Hàm Nguyệt cũng biết mình suýt nữa thì hỏng việc, vội vàng che miệng lại, lắc đầu lia lịa tỏ ý sẽ không lên tiếng nữa.

Cho dù không có ai nói với nàng ta, nàng ta cũng biết những người này không đơn giản, bởi vì mọi người đều gọi nữ tử trông ngoan ngoãn, mềm mại kia là công chúa, gọi nam tử có ánh mắt đáng sợ kia là phò mã, hơn nữa hình như đến từ Khánh Quốc.

"Hứa cô nương, hẳn là ngươi cũng đã nhận ra chúng ta đang chạy trốn, nếu tiếp theo ngươi còn hoảng sợ như vậy, ta cũng không thể bảo vệ ngươi được."

Khương Trần không quên cảnh cáo trước. Mặc dù phò mã không nói rõ nhưng hắn biết phò mã đã quyết định sẽ đưa cô nương này về Khánh Quốc để thẩm vấn.

Hứa Hàm Nguyệt che miệng lại, lắc đầu lia lịa, trong mắt lại ngấn lệ.

Khương Trần thấy vậy không khỏi nghi ngờ liệu lời mình vừa nói có nặng lời quá không.

Trần Tử Thiện ở một bên thầm vui. Khương Trần thích trích dẫn kinh điển để nói đạo lý, sau này có cách trị hắn rồi, chỉ cần hắn lải nhải thì đẩy cô nương này ra, xem hắn còn nói được gì trước đôi mắt ngấn lệ kia không.

Tiếng kêu của Hứa Hàm Nguyệt, Sở Du Ninh còn chẳng để vào lòng, nàng đã đi vòng quanh ngôi mộ đá.

Bùi Diên Sơ trong lòng có một dự đoán không tốt, đi đến bên cạnh Thẩm Vô Cữu: "Công chúa sẽ không muốn chôn vàng vào trong mộ chứ?"

Lời này vừa nói ra, mọi người đều nổi hết cả da gà, mặc dù đây là một cách hay nhưng đào mộ người khác là việc rất thiếu đức, nhất là ngôi mộ này còn có người canh mộ thì biết người được chôn trong mộ không phải người bình thường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mat-the-doi-truong-xuyen-thanh-tieu-cong-chua/chuong-426.html.]

"Nghĩ gì vậy, công chúa có thể đoạt lại được t.h.i t.h.ể của Đại công chúa từ phủ Dự Vương, còn có thể làm ra chuyện đào mộ người khác sao? Nhất định là ngôi mộ này có gì đó bí ẩn."

Thẩm Tư Lạc kiên quyết không cho người ta nói xấu công chúa, ngay cả Bùi Diên Sơ cũng không được.

Một đường đi đến đây, sự sùng bái của nàng ta đối với công chúa ngày càng tăng, bất kể lúc nào, công chúa đều đặt bọn họ lên hàng đầu, cũng giống như lần này, nếu như không có bọn họ đi theo, công chúa chắc chắn sẽ đi theo tứ ca đi đánh trại thuốc s.ú.n.g của địch.

Sở Du Ninh đứng trước bia mộ, đặt tay lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ, trông giống như đang tưởng nhớ đến chủ nhân của ngôi mộ, đột nhiên, nàng dùng sức đẩy về phía sau, chỉ nghe thấy một tiếng "Rắc", bia mộ dịch chuyển, trên mặt đất lộ ra một cái lỗ, cái lỗ có bậc thang kéo dài vào bên trong.

Tất cả mọi người đều mở to mắt:!!

Dù biết công chúa tìm mật đạo dễ như trở bàn tay, nhưng khi nhìn thấy cảnh này bọn họ vẫn không dám tin.

"Ta đã nói rồi mà, công chúa không phải là người đào mộ." Thẩm Tư Lạc đắc ý nói.

Sở Du Ninh nhấc chân định đi vào, Thẩm Vô Cữu vội vàng kéo nàng lại: "Công chúa, cẩn thận có bẫy."

Sở Du Ninh chớp chớp mắt, mặc dù đã dùng tinh thần lực xác nhận bên trong không có gì nguy hiểm nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn đứng sau hắn.

Ừm, phải thỏa mãn trái tim muốn bảo vệ nàng của Thẩm Vô Cữu.

Không cần phải dặn dò, Trình An đã nhanh chóng tìm một cái gậy chọc vào một bó đuốc, châm lửa đưa cho Thẩm Vô Cữu.

Loading...