Mạt Thế Đội Trưởng Xuyên Thành Tiểu Công Chúa - Chương 314
Cập nhật lúc: 2025-03-26 06:14:37
Lượt xem: 22
Cảnh Huy Đế gật đầu: "Còn sống, nghe nói sau khi tìm được và làm ra thứ mà tiên nhân báo mộng, Phúc Vương đó không lâu sau đã bế quan tu luyện, giờ chắc cũng hơn năm mươi tuổi rồi nhỉ?"
"Tức là lúc tiên nhân báo mộng cho hắn thì hắn mới khoảng mười tuổi?"
Sở Du Ninh nhớ không nhầm thì năm mươi năm trước Khánh Quốc vẫn là nước đứng đầu trong tứ quốc.
"Đúng vậy, vừa tròn mười tuổi, cho nên lời nói ra càng đáng tin, vì một đứa trẻ không thể bịa ra được chuyện như vậy."
Lần này người trả lời nàng là Thẩm Vô Cữu.
"Vậy sao tiên nhân không nói cho hắn biết tác dụng của ớt?"
Cho dù là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế thì nàng cũng biết, bất kể ở đâu thì ngô, khoai tây, khoai lang, ớt mãi mãi là bốn loại thần khí giúp quốc gia cường thịnh, không thấy đất đai mạt thế không trồng cái khác, lương thực được chọn trồng không phải khoai tây thì cũng là khoai lang à?
Trong đó khoai lang là tốt nhất, vì khoai lang ăn tiện hơn khoai tây.
Ừm, ớt là loại gia vị thần kỳ không thể thiếu trong rất nhiều món ăn ngon mà nàng từng thấy.
"Tiên nhân chỉ nói là thứ gì nên đi về hướng nào để tìm, còn lại đều phải tự Việt Quốc mò mẫm. Việt Quốc làm ra thuốc s.ú.n.g xong thì liền sắp xếp người ra khơi."
Bỗng nhiên bị Việt Quốc vượt qua, Khánh Quốc đương nhiên cũng đã điều tra kỹ càng.
"Vậy chúng ta cũng có thể ra khơi mà!"
Đây chính là chuyện mà Sở Du Ninh vẫn luôn thắc mắc, địa giới Khánh Quốc ở phía nam, hẳn là gần vùng biển, càng thuận tiện để ra khơi mới đúng.
"Bảo ngươi đọc sách nhiều một chút thì không chịu đọc, chuyện Việt Quốc dựa vào thuốc s.ú.n.g phong tỏa đường biển không cho ba nước khác ra khơi, trẻ con ba tuổi đều biết, ngươi còn không bằng trẻ con ba tuổi." Cảnh Huy Đế hận rèn sắt không thành thép.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mat-the-doi-truong-xuyen-thanh-tieu-cong-chua/chuong-314.html.]
"Quá đáng thật! Biển lớn đâu phải nhà của hắn!"
Sở Du Ninh phẫn nộ, sau đó nhìn về phía Thẩm Vô Cữu: "Nói mới nhớ, ta muốn đi ngắm biển."
Cảnh Huy Đế vừa định nổi giận:...
Thẩm Vô Cữu nắm tay Sở Du Ninh, hứa với nàng: "Công chúa, đợi thiên hạ thái bình, Khánh Quốc ổn định, ta sẽ cùng người chu du thiên hạ, trong ngoài biển cả, người muốn đi đâu cũng được."
Có phải coi hoàng đế này không tồn tại không? Muốn bỏ mặc mọi thứ cũng phải hỏi xem ông ta đồng ý hay không đã.
Cảnh Huy Đế đập đũa xuống bàn: "Thẩm Vô Cữu, mặc dù ngươi không thể ra chiến trường g.i.ế.c địch nữa nhưng trẫm vẫn chưa thu hồi binh quyền của ngươi, trên người ngươi vẫn mang danh hiệu Trấn Quốc tướng quân, muốn chu du thiên hạ đợi đến lúc bảy mươi tám mươi tuổi đi."
Sở Du Ninh chậc một tiếng: "Đãi ngộ như thế này ai mà muốn làm chứ!"
"Đãi ngộ là gì?"
Cảnh Huy Đế vừa nghe ngữ khí của nàng đã thấy không ổn, hỏi xong thì hối hận.
"Thì là... những thứ như bổng lộc, tiền tuất, ưu đãi mà quân nhân nên có?" Sở Du Ninh không chắc chắn lắm nhìn về phía Thẩm Vô Cữu.
"Công chúa là đang thay tướng sĩ nước ta kêu oan."
Thẩm Vô Cữu xoay đầu nhỏ của nàng lại đối mặt với bệ hạ, cũng nói thật.
"Cho dù là thương binh hay tử sĩ, triều đình đều có phát tiền tuất, còn chưa đủ tốt sao? Vậy ngươi muốn trẫm thế nào? Triều đình năm nào cũng phải tiến cống cho Việt Quốc, mặc dù Hộ bộ không cấp lương thảo cho Thẩm gia là do dương phụng âm vi, nhưng quốc khố thực sự cũng không dư dả."
Sở Du Ninh cũng không màng ăn nữa, đập đũa xuống, đứng phắt dậy, một chân đạp lên ghế, chống nạnh: "Người dám nói tốt sao? Tiền tuất của những người vì nước hy sinh đã đến nơi chưa? Người nhà của họ được ưu đãi gì không? Những tàn binh không thể không lui khỏi chiến trường đã được an trí ổn thỏa chưa? Hay là chỉ cần đuổi người ta ra khỏi doanh trại là xong?"