Mạt Thế Đội Trưởng Xuyên Thành Tiểu Công Chúa - Chương 252
Cập nhật lúc: 2025-03-25 18:41:45
Lượt xem: 23
Thẩm Vô Cữu hơi nhíu mày, còn may là tiểu muội nảy ra ý định trước, nếu không Bùi Lục mà âm thầm quyến rũ muội muội hắn, xem hắn có xử lý Bùi Lục không!
Thẩm Tư Lạc đỏ mặt lắc đầu: "Tứ ca, huynh giúp ta hỏi thử, nếu hắn không có ý thì thôi, chỉ hỏi thôi, cũng không phải nhất định phải là hắn."
Nàng ta lo Bùi Diên Sơ ngại quan hệ với tứ ca không tốt nên không đồng ý.
"Muội đã quyết định rồi sao? Mặc dù công chúa nói Bùi Lục và Bùi gia không phải một nhà, nhưng quan hệ huyết thống không thể cắt đứt, hắn còn phải chịu tang tổ phụ một năm, như vậy, muội còn nguyện ý không?"
Mắt Thẩm Tư Lạc sáng lên, như vậy thì vừa hay, nàng ta cũng không muốn gả chồng sớm như vậy, liên tục gật đầu.
Thái độ này khiến Đại phu nhân và Thẩm Vô Cữu đều cho rằng Thẩm Tư Lạc đã trót yêu Bùi Lục, không biết chuyện này xảy ra từ khi nào.
Thẩm Vô Cữu bất đắc dĩ gật đầu: "Đến lúc đó ta sẽ hỏi."
*
Thẩm Vô Cữu ra ngoài vừa đúng lúc gặp A Quy ôm chân mẫu thân làm nũng đòi đi chơi với công chúa thẩm thẩm, lý do rất đường hoàng, nói là đi luyện võ với công chúa thẩm thẩm.
Nhị phu nhân cười xoa đầu hắn: "Đi đi, có tứ thúc ngươi trông chừng, mẫu thân cũng có thể yên tâm đến biên quan tìm phụ thân ngươi rồi."
Thẩm Vô Cữu vốn đang nhìn công chúa, sắc mặt lập tức thay đổi, hắn cố gắng tìm ra ý đùa giỡn trên mặt Nhị phu nhân nhưng không có.
Nhị phu nhân nói có vẻ tùy ý, thế nhưng đôi mắt nhìn A Quy lại tràn đầy sự không nỡ.
Thẩm Vô Cữu nghĩ đến khối ngọc bội vẫn luôn giấu trong lòng, không biết có nên nói hay không, hay là cứ để nhị tẩu và A Quy luôn mang theo hy vọng mà sống.
Nếu không nói, nhị tẩu mãi mãi không từ bỏ, nhất định phải đích thân đến biên quan một chuyến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mat-the-doi-truong-xuyen-thanh-tieu-cong-chua/chuong-252.html.]
Thẩm Vô Cữu nhìn khuôn mặt non nớt của cháu trai, nghĩ đến việc trong mơ nó bị người ta giẫm đạp, lại nhìn Nhị phu nhân vẫn còn ánh sáng trong mắt, cuối cùng vẫn quyết định tiếp tục giấu giếm: "Nhị tẩu, đợi ta khỏi hẳn cũng phải về biên quan, tẩu cứ chờ thêm một thời gian nữa, nếu đến lúc đó tẩu nhất quyết muốn đi, ta cũng không ngăn cản."
Hắn không cho người đào mộ nhị ca đưa về kinh, chôn vào phần mộ tổ tiên, cũng không lập bài vị thờ trong từ đường, có lẽ trong lòng cũng ôm một tia hy vọng không thể nào, hy vọng t.h.i t.h.ể đó không phải của nhị ca, chỉ là người đó tình cờ nhặt được ngọc bội của nhị ca mà thôi.
"Mẫu thân, người đợi con lớn, đợi con thành tài sẽ đi tìm phụ thân."
A Quy nhào tới ôm lấy chân mẫu thân, ngẩng đầu, khuôn mặt bánh bao nhỏ đầy vẻ chí khí.
Nhị phu nhân trong nháy mắt mềm lòng, lại nhìn Thẩm Vô Cữu, ý định vừa nảy ra đành phải đè nén xuống: "Được, mẫu thân đợi A Quy lớn lên đưa phụ thân con về."
"Vâng!" A Quy gật đầu thật mạnh.
Sở Du Ninh chớp mắt: "Ta tìm người cũng khá giỏi, có ảnh... chân dung của nhị ca không?"
Nhị phu nhân trong lòng ấm áp, ánh mắt nhìn Sở Du Ninh không khác gì nhìn A Quy: "Phải làm phiền công chúa rồi."
"Không sao, đều là người một nhà mà." Sở Du Ninh xua tay.
Thẩm Vô Cữu khóe miệng hàm ý cười.
Công chúa chắc không biết những lời nàng vô tình nói ra luôn có thể sưởi ấm tận đáy lòng người khác.
"Đợi về trang viên ta sẽ vẽ cho người xem." Hắn nói.
"Ngươi còn biết vẽ tranh sao?" Sở Du Ninh kinh ngạc.
Thẩm Vô Cữu:... Vậy nên, hắn ở trong lòng công chúa rốt cuộc là người như thế nào?