Mạt Thế Đội Trưởng Xuyên Thành Tiểu Công Chúa - Chương 217
Cập nhật lúc: 2025-03-25 06:07:20
Lượt xem: 23
Nàng ta đương nhiên sẽ không cho rằng những binh lính này là đến tiễn mình.
Đêm cung yến, Trấn Quốc tướng quân đã nói, nếu Dự Vương nhất quyết ép Du Ninh công chúa đi hòa thân, bọn họ sẽ không thể ra khỏi kinh thành, những binh lính này hẳn là đã được điều đến từ lúc đó.
Cho nên, nàng ta vẫn là nhờ phúc của Sở Nguyên Hi!
*
Cảnh Huy Đế đứng trên cung thành nhìn về hướng cổng thành, tiếng quân sĩ chỉnh tề như một vang vọng khắp chín tầng mây, cả kinh thành đều nghe thấy, tự nhiên cũng truyền đến tai ông ta.
Nếu thuốc s.ú.n.g vẫn chưa chế tạo ra thì đây cũng chỉ là thanh thế, nhưng bây giờ thì khác rồi, Khánh Quốc đã ngẩng cao đầu, khí thế này về sau chỉ có thể càng mạnh mẽ hơn!
Khánh Quốc bọn họ, đã đứng lên!
"Du Ninh ở trang viên vẫn ngoan ngoãn chứ?"
Không trách Cảnh Huy Đế lo lắng, thực sự là khuê nữ quá biết gây chuyện, mà hễ gây chuyện là chuyện lớn.
Công thức thuốc s.ú.n.g đã có nhưng cũng cần thời gian chuẩn bị nguyên liệu, cũng như bắt tay vào chế tạo, lúc này điều quan trọng là phải ổn định Việt Quốc, đừng để đến lúc vũ khí chưa chế tạo xong thì người ta đã đánh tới.
"Tâu bệ hạ, phò mã bên kia gửi thư nói công chúa rất ngoan."
Cảnh Huy Đế im lặng, ông ta sắp không nhận ra chữ "Ngoan" này nữa rồi, khuê nữ của ông ta động một tí là xách đao làm chuyện lớn, đó là dáng vẻ ngoan ngoãn sao?
Ông ta đặt tay lên tường thành, vỗ vỗ, thở dài: "Đợi người Việt Quốc vừa đi, Du Ninh làm gì trẫm cũng không quản nữa."
Lưu Chính: ... Dường như bệ hạ muốn quản cũng không quản được. ...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mat-the-doi-truong-xuyen-thanh-tieu-cong-chua/chuong-217.html.]
Hai vạn quân mã xếp hàng dài tiễn đưa mười dặm, người Việt Quốc không những không cảm thấy được coi trọng, ngược lại còn đi mà lòng đầy sợ hãi, lúc này bọn họ giống như một đàn cừu đi giữa bầy sói.
Mãi đến khi đi được ba mươi dặm, phía sau không còn quân sĩ Khánh Quốc, Dự Vương mới cho người dừng lại nghỉ ngơi tại chỗ.
"Vương gia, đây là Quỷ Sơn nổi tiếng của Khánh Quốc, thuộc hạ đề nghị qua Quỷ Sơn rồi hãy nghỉ ngơi."
Dự Vương đã sớm ức chế một bụng lửa, hắn không tin vào tà: "Đây đều là người Khánh Quốc đồn thổi, nếu có thật thì dùng hỏa lôi nổ tung là được."
Người Việt Quốc dựa vào vũ khí thuốc s.ú.n.g mà quen thói cao cao tại thượng, đã mù quáng tin rằng thuốc s.ú.n.g vô địch.
Cuối cùng, vị tướng quân kia đành phải chọn một nơi trống trải để nghỉ ngơi, hai công tử thế gia đã sớm kéo mỹ nhân mà Khánh Quốc tặng lên xe ngựa vui đùa, Dự Vương hiếm khi được thanh tĩnh.
Trên núi, Bùi Diên Sơ hối hận rồi, hắn tưởng công chúa ít nhất cũng đã sắp xếp người mai phục trước, kết quả đến nơi mới phát hiện thực sự chỉ có mấy người bọn họ!
Hai nữ nhân, một đứa trẻ sáu tuổi, cộng thêm hai nam nhân là hắn và Trần Tử Thiện, như thế này còn dám chạy đến cướp người Việt Quốc, ai cho công chúa đầu óc đó? Dám nghĩ dám làm như vậy.
"Công chúa, ta cho rằng chúng ta nên tính kế lâu dài." Bùi Diên Sơ quay đầu nhìn Sở Du Ninh, vẻ mặt nghiêm túc.
"Ta thích tính kế ngắn hạn." Sở Du Ninh ngồi trên một tảng đá lớn, rào rào gặm quả dại.
Mùa này trên núi có rất nhiều quả dại, nàng dùng tinh thần lực quét một cái là hái được không ít.
Bùi Diên Sơ: "..."
Hắn muốn hỏi Thẩm Vô Cữu, có một thê tử như vậy có phải rất đau đầu không.
"Công chúa, với số người ít ỏi của chúng ta thì có thể làm được gì?" Bùi Diên Sơ đổi cách hỏi.