Mạt Thế Đội Trưởng Xuyên Thành Tiểu Công Chúa - Chương 174
Cập nhật lúc: 2025-03-24 20:20:24
Lượt xem: 12
Đây không phải mạt thế, cũng không phải tang thi đến.
Sở Du Ninh cúi đầu vỗ vỗ những bao lương bên dưới, có chút ngơ ngác.
Tại sao nàng lại ở đây? Ai có bản lĩnh thế, dám ném nàng đến đây?
Sở Du Ninh ngồi dậy nhìn xung quanh, đây là một con đường trên núi, lúc này trên đường có mấy chiếc xe chở đầy lương thực, bên cạnh còn trói một đám nam nhân đang kêu la thảm thiết, mặt mũi ai nấy đều bầm dập, cách trói người thành một đống như thế này nhìn là biết do nàng làm.
Sở Du Ninh trợn tròn mắt, nửa đêm nàng chạy đến cướp lương sao?
Tại sao nàng lại không có chút ấn tượng nào?
Sở Du Ninh cố gắng nhớ lại, thế nhưng đoạn ký ức cuối cùng chỉ dừng lại ở chỗ nàng ăn xong lẩu cay thơm nồng, sau đó nhân lúc Thẩm Vô Cữu không chú ý đã lén nhờ Trần Tử Thiện rót rượu cho nàng uống.
Nàng còn nhớ lúc uống ngụm rượu đầu tiên, vị đắng xen lẫn chua ngọt, còn có chút chát, nhiều vị trộn lẫn vào nhau còn khó uống hơn cả dịch dinh dưỡng, tuy nhiên nàng quá muốn biết cảm giác lâng lâng say khướt mà mọi người vẫn ca tụng, thế nên nàng vẫn cố uống.
Uống ngụm thứ hai thì thấy vị cũng tạm được, thêm cả đá lạnh vào cũng trung hòa được vị rượu.
Sau đó càng uống càng thấy ngon, uống hết bát này đến bát khác, cảm giác lâng lâng có lẽ là sau khi uống hết bát đầu tiên, mặt hơi nóng, đầu bắt đầu óc choáng váng, rồi... rồi tỉnh lại thì đã ở nơi này.
Nghe nói người say rượu có đủ kiểu, có người say đến mức không nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra, có người vừa khóc vừa la hét, xấu xí vô cùng.
Còn nàng say rượu rồi chạy đến cướp vật tư sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mat-the-doi-truong-xuyen-thanh-tieu-cong-chua/chuong-174.html.]
Nếu không làm sao giải thích được việc nàng ở đây? Con ngựa nàng cưỡi vẫn ngoan ngoãn đứng bên cạnh ăn cỏ.
"Là ả ta! Chính là ả nữ tặc này chạy đến cướp lương của chúng ta, còn đánh bị thương người của chúng ta!"
Một nam nhân dẫn theo một nhóm binh lính ầm ầm vây lại, mặt cũng sưng húp, có thể thấy là người duy nhất trong số những người đó may mắn trốn thoát đi cầu cứu.
Sở Du Ninh ngồi xếp bằng trên xe lương, nhìn binh lính đeo đại đao, vẻ mặt vô tội: "Ta nói ta chỉ đi ngang qua thôi, các ngươi tin không?"
Tiểu tướng dẫn đầu liếc nhìn đám người bị thương, rồi nhìn nàng, lắc đầu, không thể tin được.
Đầu Sở Du Ninh hơi đau, đột nhiên nhớ đến quân sư của nàng, nếu Thẩm Vô Cữu ở đây, nàng sẽ không cần phải đau đầu vì chuyện này.
Đột nhiên, nàng nghĩ tới việc mình không thể vô duyên vô cớ chạy đến cướp lương, cho dù say rượu không tỉnh táo nhưng đạo đức làm người vẫn còn.
Nàng ngẩng đầu, ưỡn ngực: "Ai bảo bọn họ nửa đêm vận lương, ta tưởng bọn họ là trộm mới ra tay."
Nói xong, Sở Du Ninh thầm khen mình thông minh.
Các binh lính nghe xong cũng thấy có lý, nhìn về phía người đã gọi họ đến.
Bọn họ là binh lính của doanh trại Kinh Tây, bệ hạ đã dùng hổ phù điều binh, đóng quân ở bên ngoài thành ba mươi dặm, sợ dọa người dân đi đường nên cứ hai canh giờ lại cử một đội tuần tra, không ngờ người này vừa chạy đến quan đạo đã gặp chuyện.
Nam nhân đó ánh mắt nhấp nháy, suy nghĩ một lúc, ngẩng đầu nói chắc nịch: "Chúng ta phụng lệnh phủ Trung Thuận Bá đưa lương cho Du Ninh công chúa, nghe nói công chúa gần đây thiếu lương, vừa hay năm ngoái trồng lúa mì đã có thể thu hoạch, Trung Thuận Bá phủ liền bảo chúng ta vận chuyển lương thực suốt đêm đưa đến cho công chúa."