Mạt Thế Đội Trưởng Xuyên Thành Tiểu Công Chúa - Chương 142
Cập nhật lúc: 2025-03-24 20:16:45
Lượt xem: 8
Đáng ghét, trước kia Sở Nguyên Hi rõ ràng đã nói sẽ để nàng ta gả thay, vậy mà lại đổi ý vào phút chót!
"Không biết Dự Vương có vừa ý Tứ công chúa của nước ta không?" Cảnh Huy Đế hỏi Dự Vương.
Dự Vương vốn bị Sở Du Ninh dọa đến chân tay mềm nhũn, Cảnh Huy Đế lại quay sang lấy Tứ công chúa ra để an ủi hắn, hắn biết Khánh Quốc vẫn sợ Việt Quốc, trong lòng lại thấy hả hê.
Dự Vương thu hồi ánh mắt nhìn Tứ công chúa: "Bản vương còn có quyền lựa chọn sao? Chẳng lẽ bệ hạ còn công chúa nào khác?"
"Trẫm cố gắng thêm nữa thì có lẽ còn có thể có thêm." Cảnh Huy Đế nghiêm túc nói.
Dự Vương lại tức giận trong lòng: "Nếu đã là Khánh Quốc nuốt lời trước, bản vương yêu cầu tăng thêm hai phần của hồi môn cho Tứ công chúa không có vấn đề gì chứ?"
"Ngươi nói cái gì?"
Sở Du Ninh nheo mắt nhìn hắn: "Muốn người thì thôi đi, ngươi còn muốn của hồi môn, muốn lên trời phải không?"
Dự Vương biết Khánh Quốc vẫn chưa muốn khai chiến, lần này không sợ nữa: "Vậy Khánh Quốc cũng có thể không gả công chúa."
Sở Du Ninh nhìn Cảnh Huy Đế: "Người nghe thấy không? Người Việt Quốc có thể ngang ngược như vậy đều là do các ngươi chiều hư."
"Phò mã, ngươi nói chuyện tử tế với công chúa đi." Cảnh Huy Đế đau đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mat-the-doi-truong-xuyen-thanh-tieu-cong-chua/chuong-142.html.]
Thẩm Vô Cữu không muốn để công chúa cũng phải chịu ấm ức, nhưng vẫn kéo Sở Du Ninh lại, tỉ mỉ giải thích cho nàng.
"Công chúa, vũ khí của Việt Quốc quá mạnh, khai chiến là lựa chọn bất đắc dĩ. Hiện tại chỉ cần Dự Vương còn đồng ý hòa thân thì mọi chuyện vẫn còn có thể cứu vãn. Một cuộc chiến một chiều như vậy, lỡ như pháo của Việt Quốc đánh vào thì Khánh Quốc sẽ không có sức phản kháng. Cứ chờ thêm, ngày chúng ta đánh trả lại sẽ không còn xa nữa."
Là một tướng lĩnh, hắn không muốn nhìn thấy chuyện lấy công chúa đổi lấy hòa bình xảy ra hơn bất kỳ ai khác.
Nhưng vậy thì thế nào?
Trận chiến năm đó của tổ phụ, không ai dám thử lại nữa, trong mơ hôn quân vì một mỹ nhân mà khai chiến, đại quân Khánh Quốc sợ đến mức trực tiếp đầu hàng, quân đồn trú kinh thành tuy dám đánh nhưng lại có người mở cửa thành đón địch, không đánh đã quy hàng.
Sở Du Ninh hiểu rồi, tức là đánh không lại chỉ có thể rụt cổ.
Dù sao nàng cũng là đội trưởng của đội Bá Vương Hoa, mỗi lần làm nhiệm vụ đều cân nhắc làm thế nào để có lợi nhất cho đội ngũ. Tuy nhiên, chuyện này gần như không cần nàng phải tự mình suy nghĩ.
Cho nên nếu Cảnh Huy Đế hèn nhát thêm một chút, hôm nay nàng thật sự có thể bị giao ra ngoài, giống như tang thi vây thành yêu cầu căn cứ giao nộp một người nào đó, căn cứ vì muốn tồn tại mà không chút do dự hy sinh người đó vậy.
Như vậy có thể thấy, phụ hoàng của nàng trong tình huống này vẫn có thể kiên trì bảo vệ nàng là điều khó khăn đến mức nào.
Ban đầu nàng thấy hôn quân một lòng muốn diệt quốc thì cứ diệt đi, dù sao trong ký ức của nguyên chủ, sau khi Việt Quốc đánh vào thì những người gặp chuyện đều là những nhà có tiền có thế, đổi một hoàng đế, bách tính vẫn cày ruộng, nàng chỉ cần bảo vệ người của mình, ăn ngon uống tốt chơi vui là được, kết quả Việt Quốc lại phải khơi dậy dây thần kinh chiến đấu của nàng.
Đã không thể g.i.ế.c c.h.ế.t ngay bây giờ nhưng cũng không thể để hắn rời khỏi Khánh Quốc một cách bình an.
Sở Du Ninh nhìn Dự Vương, nở một nụ cười tà ác, ngưng tụ một tia tinh thần lực tấn công hắn.