Mạt Thế Đội Trưởng Xuyên Thành Tiểu Công Chúa - Chương 120

Cập nhật lúc: 2025-03-24 20:15:39
Lượt xem: 29

"Công chúa, người chẻ như vậy thì không chỉ một miếng nhỏ thôi đâu."

Trình An lên tiếng, sau đó bị Thẩm Vô Cữu trừng mắt sắc bén.

"Công chúa cứ chẻ đi." Dù sao cũng tùy nàng xử lý, chẻ như thế nào thì có liên quan gì.

Trình An ngậm miệng, gặp phải công chúa, chủ tử không còn là chủ tử như trước nữa rồi.

"Yên tâm, nói một miếng nhỏ thì là một miếng nhỏ."

Sở Du Ninh cầm đại đao, dùng mũi đao vạch một đường ở nơi nàng cho là thích hợp.

Trình An nhìn mà muốn cười, công chúa chẳng lẽ cho rằng dùng mũi đao này vạch xuống là có thể lấy được một miếng gỗ sao?

Nhưng mà giây tiếp theo hắn lại bị vả mặt, chỉ thấy công chúa vạch một đường, chỗ đó thật sự bị cắt ra, hắn kinh ngạc trợn tròn mắt, chạy đến mặt bên kia của bình phong để xem, quả nhiên nhìn thấy mũi đao xuyên qua, khoảnh khắc này, Trình An hoài nghi nhân sinh.

Chẳng lẽ, thanh đao của công chúa là một thần binh lợi khí sao?

Không phải công chúa tùy tiện lấy từ trường luyện võ phía tây phủ à?

Không nói đến việc binh lính trong phủ ngày ngày lau chùi bảo dưỡng, chỉ nói đến việc bọn họ cũng không ít lần so tài với người khác ở trên đó, binh khí trên giá binh khí đều đã dùng hết rồi.

"Trình An, ấm trà hết nước rồi." Thẩm Vô Cữu đột nhiên nói.

Trình An vội vàng đi lấy ấm trà trên bàn, cầm lên mới phát hiện ấm trà vẫn đầy. Hắn còn không biết chủ tử đang đuổi người sao, cầm ấm trà đầy nước đi ra ngoài.

Đợi Trình An đi ra ngoài, Thẩm Vô Cữu nói: "Công chúa, về sau vẫn nên tránh mặt người khác khi sử dùng năng lực."

Hắn không muốn quá nhiều người biết đến sự đặc biệt của Sở Du Ninh, bản thân nàng đã rất nổi bật vì sức lực lớn rồi, nếu lại có thêm một năng lực đặc biệt nữa thì sẽ khiến người ta kiêng dè.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mat-the-doi-truong-xuyen-thanh-tieu-cong-chua/chuong-120.html.]

"Ta không dùng mà, ta dùng đao." Sở Du Ninh không ngoảnh đầu lại.

Thẩm Vô Cữu nghe xong càng nghĩ càng thấy mình lo lắng vô cớ.

Công chúa nói dùng đao, ai dám nói nàng dùng năng lực đặc biệt, ai nhìn ra được?

Nàng vốn là người sống tùy ý, hắn không nên vì lo lắng vô cớ mà ràng buộc nàng.

Nghĩ đến việc nàng chỉ cần động niệm là sát khí lộ ra, nghĩ đến thân thủ tàn nhẫn của nàng, giống như đã từng trải qua tử chiến với người khác, cũng không biết nàng đã từng trải qua những ngày tháng như thế nào, hắn cũng không đành lòng để nàng sống uất ức.

Có tinh thần lực gia trì, Sở Du Ninh rất nhanh đã cắt được tấm gỗ vuông vắn, vết cắt phẳng phiu.

"Có thể gắn một bức tranh thêu lên đây hoặc cắm vài thanh gỗ trang trí, vẫn rất đẹp."

Nàng chọn chỗ cắt là chỗ trống ở góc trên bên trái của bình phong, tìm đồ thay thế đặt vào cũng không khó coi.

"Người nghĩ chu đáo thật, vậy làm phiền công chúa tìm vài thanh gỗ cắm vào nhé." A Quy có kiếm, hắn cũng muốn vài thanh gỗ.

"Được."

Sở Du Ninh không chút do dự đồng ý, dù sao cũng chỉ là việc tiện tay.

"Công chúa muốn làm kiếm gỗ cho A Quy thì làm ở đây đi, ta bảo Trình An đi tìm cho người một bộ d.a.o khắc." Thẩm Vô Cữu đề nghị.

Sở Du Ninh thấy ở đâu làm cũng được, liền gật đầu.

Dao khắc nhanh chóng được đưa đến, Sở Du Ninh chọn một chiếc sập cạnh cửa sổ có ánh sáng tốt để ngồi xuống, dựa theo trí nhớ trong đầu, bắt đầu làm kiếm gỗ.

Thẩm Vô Cữu nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêm túc của nàng, ánh nắng bên ngoài chiếu vào, rọi lên khuôn mặt nàng, từ góc nhìn của hắn còn có thể thấy được những sợi lông tơ đáng yêu trên mặt Sở Du Ninh.

Loading...