Mạt Thế Đội Trưởng Xuyên Thành Tiểu Công Chúa - Chương 110
Cập nhật lúc: 2025-03-23 14:49:02
Lượt xem: 21
Công chúa thật sự rất đơn giản, nàng thấy đại tẩu và nhị tẩu đều nói chuyện với mình, liền cho rằng tam tẩu cũng có lời muốn nói.
Được một cô nương xinh đẹp như vậy khen ngợi, Sở Du Ninh thấy trách nhiệm dâng trào, ưỡn n.g.ự.c nhỏ: "Ta cũng là một thành viên của Thẩm gia, đây là việc nên làm."
Đội Bá Vương Hoa không có nữ tử nhu mì đoan trang nào, ở mạt thế muốn đoan trang cũng không đoan trang nổi.
Tiễn ba vị phu nhân đi, Sở Du Ninh trở về Đông Khóa Viện, vừa bước vào thư phòng, Thẩm Vô Cữu đã đợi nàng ở đó, còn Thái Khải Kiếm trong ngăn kéo bí mật đã được lấy ra, đựng trong hộp dài, đặt trên bàn.
Thẩm Vô Cữu ngồi bên cạnh, vẻ mặt nghiêm trang chờ nàng đến.
Sở Du Ninh đi tới nhìn thanh kiếm trong hộp dài: "Chúng ta bắt đầu luôn sao?"
Thẩm Vô Cữu gật đầu, cầm lấy thanh kiếm, đến lúc này vẫn có chút không nỡ dùng tay vuốt ve thân kiếm, đôi mắt như vực sâu như đang tạm biệt.
Một lúc sau, hắn đưa kiếm cho Sở Du Ninh: "Công chúa cứ thoải mái làm, thanh kiếm này cũng đang hoàn thành sứ mệnh của nó."
Thật sao? Sao nàng không thấy hắn thoải mái tự nhiên như vậy?
Sở Du Ninh nghi ngờ nhìn hắn, giơ tay nắm lấy chuôi kiếm, đưa kiếm ngang trước người, tay kia phủ lên thân kiếm, nhắm mắt bắt đầu hấp thụ năng lượng bên trong.
Năng lượng liên tục được hấp thụ vào cơ thể, như một dòng suối chảy vào dị năng hạch khô cạn.
Ở mạt thế đã có bằng chứng không chỉ não tang thi có tinh hạch, con người cũng có dị năng hạch.
Mặc dù không thể nội thị được nhưng nàng có thể cảm nhận dị năng hạch tĩnh lặng đang không ngừng hấp thụ năng lượng như một đứa trẻ háu ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mat-the-doi-truong-xuyen-thanh-tieu-cong-chua/chuong-110.html.]
Thẩm Vô Cữu không thấy tay Sở Du Ninh đặt lên kiếm có hiện tượng gì bất thường, nhưng hắn có thể cảm nhận được xung quanh nàng như dựng lên một bức tường vô hình.
Một cảnh tượng vượt ngoài mọi nhận thức của hắn đang diễn ra trước mắt, hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn mới có thể đè nén được sự kinh ngạc trong lòng.
Một khắc sau, Sở Du Ninh cảm thấy thanh kiếm sắp vỡ, dị năng của nàng đã hấp thụ được tám phần, thế là nàng dừng tay.
Dù sao đây cũng là thanh kiếm mà Thẩm gia truyền lại qua nhiều thế hệ, Thẩm Vô Cữu lại trân trọng như vậy, đừng làm hỏng thì hơn.
Tám phần cũng đủ để chữa khỏi vết thương của Thẩm Vô Cữu rồi, thực ra dị năng của nàng vẫn đang khôi phục với tốc độ chậm như rùa, nhưng nếu không có năng lượng hấp thụ, muốn khôi phục đến mức có thể chữa trị cho Thẩm Vô Cữu, có lẽ phải mất bảy tám năm, đến lúc đó cỏ trên mộ Thẩm Vô Cữu có lẽ đã mọc được mấy lứa rồi.
Thẩm Vô Cữu thấy Sở Du Ninh đã kết thúc, Thái Khải Kiếm vẫn còn nguyên vẹn, trong mắt lóe lên một tia sáng: "Công chúa không phải nói hấp thụ xong thanh kiếm sẽ bị hủy sao? Hay là phải chia ra nhiều lần hấp thụ?"
"Năng lượng của thanh kiếm này rất dồi dào, ta đã hấp thụ no rồi. Nhưng nó sau này chỉ là một thanh kiếm bình thường, sẽ không còn uy lực như trước nữa."
Sở Du Ninh nói rồi dựng kiếm đưa cho hắn.
"Đa tạ công chúa đã cố tình giữ lại Thái Khải Kiếm." Thẩm Vô Cữu nhận lấy thanh kiếm.
Sở Du Ninh ngạc nhiên: "Sao ngươi biết?"
Hắn không nên nhìn ra mới phải.
"Thì ra công chúa thật sự cố tình giữ lại."
Thẩm Vô Cữu mỉm cười, trái tim vốn trở nên lạnh lẽo vì Thẩm gia liên tiếp gặp chuyện không may cuối cùng cũng trở nên mềm mại vì nàng.